Nguyễn Vô Niệm bắt đầu sắp xếp bố trí lại công việc sao cho phù hợp để chuẩn bị đi Đông Kinh. Huyện Lôi Dương là căn cơ của hắn, hắn không thể bỏ được.
Chỉ là lúc này thay vì độc quyền buôn bán lẻ thì tiệm Điềm sẽ chuyển sang nửa bán lẻ nữa làm nơi cung cấp, tức mở rộng thị trường ra các lộ, huyện phía ngoài.
Nguyễn Vô Niệm rất rõ ràng rằng miếng bánh lớn thì phải chia ăn, không thể nuốt một mình được, khi hắn mở rộng gắn kết lợi ích với những người ở nơi khác, điều đó đồng nghĩa với việc quan hệ của hắn được mở rộng. Mà người làm ăn chính là cần ở 2 điểm quan hệ và uy tín.
Kỹ thuật làm đường nâu không quá khó để mày mò ra, hắn tin tưởng chỉ cần thêm mấy năm sẽ có người học theo làm đường ăn, chỉ là quy mô và kỹ thuật làm không thể bằng được đường của Nguyễn Vô Niệm, do đó bọn hắn không thể cạnh tranh được về giá, thay vì tự sản xuất thì bọn hắn sẽ mua đường trực tiếp từ Nguyễn Vô Niệm đi bán sẽ càng có lời hơn.
Vô Niệm không hề biết rằng Lê Bang Cơ lúc này cũng đang đau đầu vì hắn. Lê Bang Cơ sau khi trở về Lam Kinh cũng phải gấp rút để trở về Đông Kinh, đã trễ mất một ngày, vì vậy mà buổi tiệc cùng các vương cũng huỷ bỏ. Trên đường Lê Bang Cơ gọi Lê Bí vào bên trong xe ngựa, hắn sầu mi khổ kiếm nói.
- Vị huynh đệ này của ta cái gì cũng tốt, thế nhưng lại muốn đi làm thương nhân thấp kém kia. Thực sự là quá lệch. Không được, ta phải kéo hắn ra trước khi quá muộn.
Lê Bang Cơ là một hoàng đế sùng nho, đối với tư tưởng của nho giáo được giáo dục từ nhỏ Lê Bang Cơ luôn nghĩ rằng thương nhân là kẻ thấp kém trục lợi, ở dưới đáy tận cùng sĩ nông công thương, làm sao hắn có thể để huynh đệ tài hoa của mình như thế bị huỷ thanh danh, bị gọi là con buôn đây.
Lê Bí nhìn hoàng đế trẻ tuổi trước mắt không khỏi cười nói.
- Bệ hạ, nếu không thì ngài đưa hắn vào diện tiến cử, như vậy hắn cũng có thể ra làm quan thôi.
Lê Bang Cơ lắc đầu nói.
- Hắn mới 12 tuổi, đưa ra làm quan diện tiến cử bọn nạp ngôn Nguyễn Mộng Tuân lại can ngăn Trẫm. Hơn nữa Vô Niệm không rõ nho giáo, rất khó sống chốn quan trường, huống chi dù hắn có tài đi chăn nữa thì đi vào với chế độ tiến cử thành tựu lại không cao.
Giữa tiến cử và thi cử có chênh lệch rất lớn, tiến cử thường chỉ được bổ nhiệm vào những vị trí văn thư không quan trọng, về sau cất nhắc lên chức rất hạn chế, thậm chí trong triều có có tình trạng quan thông qua thi cử rất khinh bỉ những người được tiến cử.
Đó là quy tắc ngầm trong triều, Lê Bang Cơ dù là hoàng đế cũng quản không được.
Lại thêm một vấn đề nữa chính là tước vị, Vô Niệm lập công lớn, đáng lẽ phải ban tước, thế nhưng chắc chắn đám quần thần sẽ ngăn cản, Lê Bang Cơ lại không muốn để lộ Nguyễn Vô Niệm quá sớm, nếu không sẽ rất dễ cây to đón gió. Lê Bí nói.
- Bệ hạ, nếu văn đã không được thì có thể đi bên võ mà. Theo thần thấy kẻ này không tầm thường, trên người có võ nghệ, lại là người xứ Lam kinh, hoàn toàn có thể tuyển vào Cấm quân được.
Hiện tại tổ chức quân đội của triều đình được chia làm 3 cấp: Quân trong kinh, quân 5 đạo và quân ở các lộ, trấn. Trong đó quân trong kinh còn gọi là Cấm quân được tổ chức thành 5 quân Thiết đột và 6 quân Ngự tiền gồm Ngự tiền Võ sĩ, Ngự tiền trung, tiền, hậu, tả, hữu, Thánh dực quân, Phủng Thánh quân, Chấn Lôi quân và Bảo Ứng quân, ngoài ra còn có cả Ngự tiền Vũ đội, tổng cộng 16 quân, mỗi quân lại có quân số từ hai ngàn đến hai ngàn bốn trăm người, tổng số Cấm quân có chừng 35 ngàn quân.
Tính rộng ra cả nước quân năm đạo trên dưới 4 vạn, quân các lộ trấn trên dưới 25 ngàn cộng lại vừa vặn 10 vạn quân luôn thường trực trong biên chế của Đại Việt.
Cũng giống như các triều đại trước, triều đình cũng thực hiện chính sách ngụ binh ư nông, để cho binh lính tại 5 đạo và quân lộ, trấn chia phiên đề về quê sản xuất.
Thế nhưng đến đời của Lê Bang Cơ mấy năm liên tục gặp thiên tai, nghèo đói, thậm chí triều đình còn không đủ lương bổng để cấp dưỡng cho Cấm quân, Lê Bang Cơ quyết định chia phiên cả Ngự Tiền vũ đội làm 3 phiên, cứ 1 phiên trực thì 2 phiên kia về quê sản xuất.
Phải nói rằng hoàng đế như hắn lại là một trong những người đáng ra phải được cấp sổ hộ nghèo mới đúng.
- Nhưng hắn vẫn còn chưa đủ tuổi nữa đây, làm sao có thể tuyển vào Cấm quân được.
Nguyễn Vô Niệm mới chỉ 12 tuổi, trong khi tuổi tòng quân của Đại Việt là 15, ít ra cũng phải có 3 năm nữa mới có thể sung quân, Lê Bang Cơ lại sợ Nguyễn Vô Niệm đi lạc mất. Phải nói rằng vì người anh em kết nghĩa này mà Lê Bang Cơ vẫn rất nguyện ý hao tâm tốn sức.
Lê Bí mỉm cười nói.
- Bệ hạ không cần quá lo lắng, Vô Niệm thân thể ph. át dục rất tốt, 12 tuổi nhưng nhìn đã cao lớn không kém gì 15, thậm chí tâm tính còn lão luyện không thua gì người thành niên.
Bệ hạ chỉ cần chỉ đạo xuống cho Tây đạo quân dân bạ hộ tịch sửa đổi một thoáng năm sinh, như vậy chẳng phải là hắn đã đủ tuổi tòng quân rồi sao.
Lê Bang Cơ hơi ngẩng người ra, sau đó liền vỗ đùi cái đét cười lớn nói.
- Ha ha, đúng vậy, sao Trẫm lại không thể nghĩ ra nhỉ. Lần này Trẫm ghi khanh một công.
- Bệ hạ định sắp xếp hắn vào Ngự tiền vệ đội hay sao?
Lê Bí lại hỏi. Ngự tiền vệ đội hay còn gọi là quân Túc vệ là một quân đội đặc biệt, cấu thành một quân này không phải là các binh lính bình thường mà là các tướng hiệu bị kỷ luật sung vào, sức chiến đấu mạnh mẽ thường hay tuỳ giá theo vua, bên cạnh Lê Bang Cơ lúc này cận vệ thực ra cũng là từ Ngự tiền vệ đội.
Nhóm này thân cận với vua, số lượng ít nhưng tiền lương cao, do đó Lê Bang Cơ chủ trương để bọn hắn chia làm 3 phiên để giảm lương là vì vậy, bình thường túc trực Ngự tiền vệ đội cũng không có quá sáu trăm người. Lê Bang Cơ lắc đầu nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!