Nghe Nguyễn Vô Niệm vậy mà muốn đi làm ăn Lê Bang Cơ không khỏi sửng sốt hỏi.
- Ngươi không có ý định thi cử làm quan sao? Sư thừa là người tài giỏi như vậy, chẳng lẽ cố công dạy ngươi ngươi lại phí hoài tài năng như thế?
Nguyễn Vô Niệm lắc đầu nói.
- Thầy đúng là dạy ta nhiều điều, nhưng không dạy nhiều về tứ thư ngũ kinh, thay vì đó thầy dạy ta triết học, vật lý, hoá học, khoa học kỹ thuật. Ngươi xem những thứ đó thi ra làm quan sao?
Lê Bang Cơ trầm mặc, quả thực những môn này không nằm trong kỳ thi, huống chi bây giờ thi cử vẫn còn hạn chế, muốn làm quan con đường tốt nhất vẫn là được tiến cử.
Lê Bang Cơ tỏ vẻ tiếc nuối khi Nguyễn Vô Niệm không thể đi thi, Nguyễn Như Đổ lại khinh thường, hắn thực sự không muốn cãi nhau với một kẻ không có học thức. Lê Bang Cơ lúc này mới nhớ ra mục đích đến đây liền nói.
- Vô Niệm, lần này ta đến đây là muốn cảm ơn ngươi đã cứu mạng. Ngoài ra còn có một việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ.
Nguyễn Vô Niệm gật đầu không vội đồng ý mà là ý bảo Lê Bang Cơ nói ra yêu cầu, dù sao không lại tự nhiên đồng ý khi còn chưa rõ đối phương muốn điều gì. Lê Bang Cơ nói:
- Ở dưới làng ta được biết rằng ngươi có cải tiến ra được một giống lúa mới, không chỉ sức chống chịu cao hơn mà còn cho ra năng suất lớn hơn.
Ngươi cũng biết ta là địa chủ nhưng thực chất ta còn có một ông chú làm ở Dân bộ (Hộ bộ), nếu có thể đưa giống lúa này ra phát triển cho toàn thiên hạ thì quốc lực Đại Việt ta sẽ tăng lên một số lớn.
Đây là việc đại nghĩa đối với quốc gia, vì vậy ta muốn xin ngươi có thể trao cho ta giống lúa đó để cấp lên triều đình được không?
Nhiều người cho rằng đầu triều Lê sơ còn chưa có 6 bộ mà chỉ có 2 bộ (Lại, Lễ), thế nhưng thực tế lục bộ đã có từ thời đại Lý – Trần kéo dài cho đến hiện tại, chỉ là vai trò của 6 bộ trong triều đình rất mờ nhạt, đứng đầu triều vẫn là tam Thái, tam Thiếu và tam Tư đóng vai trò quan trọng.
Đến khi Lê Nghi Dân giết Lê Bang Cơ lên làm vua thì đã cắt đặt các sáu bộ tại các lộ, châu, sau Lê Tư Thành lại cụ thể hoá 6 bộ, sắp đặt chức quan, lại thêm sáu khoa, sáu tự. Nghe Lê Bang Cơ nói xong Nguyễn Vô Niệm lại nói.
- Ngươi cũng rõ ràng lợi ích do giống lúa mới mang lại. Nếu việc này dâng lên cho hoàng đế chính là một cái công to.
Phải biết rằng hiện nay kinh tế của Đại Việt hoàn toàn phụ thuộc vào nông nghiệp, dĩ nông vi bản, nông nghiệp phát triển thì quốc gia mới cường thịnh.
Nay một giống lúa có thể nâng sản lượng lên gần gấp đôi, lại có thể chống chịu hạn tốt hơn, với công lao này hoàn toàn có thể đạt được tước vị chứ không phải chơi.
Lê Bang Cơ trong lòng buồn rầu, hoàng đế đang ngồi trước mặt ngươi đây này, chỉ là lúc này hắn lại không tiện lộ ra thân phận. Lê Bang Cơ nói.
- Đúng vậy, nếu tính theo công lao này ngươi thậm chí có thể đạt được một tước vị huyện bá.
Vương, công, hầu, bá, tử, nam, 6 loại tước vị trong đó vương cũng chỉ dành cho hoàng thân quốc thích, nên có thể nói công tước là tối đa, bá tước là ở trung đẳng. Thế nhưng thời Lê lúc này có bao nhiêu người được phong đến bá tước?
Những khai quốc công thần theo Lê Lợi dựng nước cũng chỉ được phong đến hầu tước mà thôi. Vì vậy nên mới thấy tầm quan trọng của hạt lúa này là như thế nào. Lê Bang Cơ nói tiếp.
- Thế nhưng không có người dẫn tiến, ngươi muốn ngóc đầu lên cũng không được, hoặc có thể mang hoạ sát thân.
Nguyễn Vô Niệm rất rõ ràng, đó chính là thiếu hụt của chế độ tiến cử, phải có người giới thiệu may ra hắn mới gặp được người dẫn tiến vào trong cung, còn gặp được vua hay không vẫn còn rất hên xui.
Hơn nữa đúng như Lê Bang Cơ nói, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, một cái công lớn như thế ai lại không muốn. Dù Nguyễn Vô Niệm không ngán ai đến, thế nhưng lại rất phiền phức, hơn nữa hắn cũng không thể hai tư trên bảy đề phòng được. Nguyễn Vô Niệm nói.
- Nếu như ta chia sẻ giống lúa này cho ngươi ngươi sẽ làm được gì cho ta?
Coi như đây chính là một việc làm ăn sòng phẳng, người người tư lợi, Nguyễn Vô Niệm đương nhiên sẽ không cho ai miễn phí cái gì, quốc gia đại sự tuy quan trọng, thế nhưng không phải phát minh là miễn phí, để tạo ra giống lúa này hắn cũng đã tiêu hao rất nhiều tiền bạc.
Lê Bang Cơ trong đầu cấp tốc suy nghĩ rất nhanh, hắn không dám nói với Nguyễn Vô Niệm là hắn không tư lợi, như vậy sẽ bị nghi ngờ, vì vậy Lê Bang Cơ nói.
- Như thế này đi, dù sao ngươi cũng không muốn làm quan, nhưng ta lại muốn. Công lao này báo lên ít ra ta cũng đổi được một cái quan chức, đồng thời coi như giống lúa này là do ta và ngươi hợp tác, triều đình cũng sẽ kể công đến cho ngươi. Tương lai không phải ngươi muốn đến kinh thành làm ăn sao.
Ta ở kinh thành cũng coi như có thế lực, có ta giúp đỡ, ngươi tuyệt đối sẽ thuận buồm xuôi gió.
Hắn ở kinh thành nào chỉ là có thế lực, ở Đông kinh Lê Bang Cơ chính là đại ca, nói cái gì ai dám làm trái sao.
Thế nhưng Nguyễn Vô Niệm không biết điều đó, tuy nhiên đối với lời nói của Lê Bang Cơ hắn cũng đã có chút tin tưởng, hắn sống qua tám đời, tuy nói không phải có mắt nhìn người tinh tường nhưng cũng có cảm giác đánh giá con người, hắn đánh giá Lê Bang Cơ này thực sự rất không tệ, làm người nhân nghĩa, có thể đáng tín nhiệm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!