Trong lúc ăn, Cố Trọng gắp cho Lâm Thương Từ một miếng sườn, hỏi cô: "Em thấy Từ cầm hộp khăn giấy, bị chảy máu mũi hả?"
"Em thấy?" Khi mình về không thấy xe Cố Trọng mà? "Em trốn đâu thế?"
"Ngồi trong xe đó! Em còn nhìn Từ, rồi em vẫy tay lại với Từ nữa." Cố Trọng bĩu môi, bản thân vẫy tay một lúc lâu mới phát hiện Lâm Thương Từ không để ý đến mình. Cô ấy biết cô không thấy mình.
Không thể không nói, bụi trên gương chiếc xe cũ đó có hơi dày.
Lâm Thương Từ nghĩ nghĩ, nhớ đến chiếc xe cổ lão đó, "Chiếc xe cà tàng đó của ai vậy em?"
"Của thư ký Vạn." Lại gắp vào chén Lâm Thương Từ một miếng thịt, Cố Trọng ăn rau, nói: "Sau khi buổi ra mắt phim kết thúc em đã đến công ty, kể cho Từ Đồ Chi chuyện của chúng ta. Em muốn tìm Từ nhưng sợ xe em sẽ bị paparazzi nhận ra, xe của Đồ Chi lại bắt mắt quá, nên chỉ biết mượn xe của thư ký Vạn."
"Chiếc xe này còn thu hút sự chú ý hơn cả em."
Luật pháp quy định, xe quá cũ phải bỏ đi. Xe này đi trên đường không bị cảnh sát giao thông chặn lại là đã may lắm rồi, ngay cả cô cũng phải nhìn thêm vài lần.
"Thế thư ký Vạn bắt xe về nhà sao?"
Cố Trọng lắc đầu, "Đồ Chi đưa cô ấy về."
Xong bữa tối, rõ ràng Cố Trọng không có ý định về sớm như vậy, thậm chí còn giúp Lâm Thương Từ rửa bát. Còn Lâm Thương Từ đứng bên cạnh giúp cô ấy lau khô, Cố Trọng nhìn thấy vết bầm nông trên cổ tay cô.
"Từ bị sao vậy? Đánh nhau với Kỳ Thất?" Cố Trọng dùng bàn tay đầy bọt nắm cổ tay Lâm Thương Từ cẩn thận xem xét, trên đó có chỗ còn bị trầy da.
"Không có đánh nhau, cô ấy sợ chị nên chị cho cô ấy một chút cảm giác an toàn thôi." Lâm Thương Từ rút tay lại, dùng nước rửa sạch bọt trên tay.
"Bị trói? Chậc chậc…… Sắc quá à nha." Trí tưởng tượng của Cố Trọng bắt đầu xa dần.
Lâm Thương Từ làm bộ không nghe thấy.
*****
Thẻ nhớ mà Kỳ Thất đưa có nội dung phong phú hơn rất nhiều, thời gian dài đến mấy chục phút. Cố Trọng ôm tay Lâm Thương Từ, đầu dựa vào vai cô, cùng xem video.
Kỳ Thất đeo kính trên taxi, sau khi đeo còn nhìn xung quanh làm hình ảnh rung lắc, góc nhìn thứ nhất khiến cả hai cô đều cảm thấy choáng váng.
Sau khi xem được vài phút, Cố Trọng khó chịu nhắm mắt lại để hòa hoãn một lúc, nói: "Em không nhìn kiểu này được."
"Vậy em đừng xem, có phát hiện gì chị gọi em sau." Lâm Thương Từ đưa tay ra ra che mắt cô ấy lại.
Bản thân cô cũng thấy khó chịu khi xem, nhưng lại sợ bỏ sót hình ảnh nào nên chỉ biết nhìn chằm chằm vào màn hình.
Rốt cuộc xe cũng dừng lại, Kỳ Thất quét mã trả tiền rồi xuống xe. Cô ấy không hề đứng yên chút nào, thích ngó Đông ngó Tây, may là biệt thự Nhậm Lễ cách chỗ cô ấy xuống xe không xa lắm. Đến cổng, cô ấy bấm chuông và thông báo thân phận, cửa tự động mở ra.
Căn biệt thự này thực sự rất lớn, vào cổng có một sân trước khá rộng, một con đường lát đá xanh dẫn vào cổng chính của biệt thự, thảm cỏ hai bên lối đi được cắt tỉa gọn gàng, nhìn như là giả. Xa xa là một bể bơi rất lớn, bên cạnh có mấy cái bàn, trên bàn có một ít đồ vật, hẳn là rượu và đồ ăn.
Cố Trọng kéo tay Lâm Thương Từ ra, tiếp tục xem, vừa xem vừa nói: "Em nghe bạn bè nói Nhậm Lễ hay tổ chức party ở biệt thự, mời một số bạn bè thân thiết đến tham dự. Cô ấy từng được mời một lần, sau đó nhận được một vai diễn rất khá ngay tại đó, không cần thử vai."
"Vậy em có được mời không?" Lâm Thương Từ hơi nghiêng đầu, nhưng tầm mắt vẫn dán vào màn hình, cô chỉ dùng má cọ vào đầu Cố Trọng.
"Có, nhưng em không có đi. Do đến tháng, có muốn xuống nước cũng không được." Party tại nhà Nhậm Lễ luôn là tiệc bể bơi, dủ trai hay gái hiển nhiên cũng phải ăn mặc mát mẻ.
"Thế nếu không đến tháng em sẽ đi sao?" Lâm Thương Từ có hơi chua, nhưng bản thân cô cũng không biết.
Cố Trọng phát hiện, cô ấy nắm tay cô và hôn lên mu bàn tay, nói: "Không, em không thích tham gia những trò đó."
Đây chẳng khác nào đem mình lên sân khấu làm vật trưng bày cho mọi người xem, giống như người mẫu trình diễn quần áo trên sàn catwalk. Khác nhau ở chỗ, thứ bọn họ trình diễn ở đây là khuôn mặt và dáng người.
Cô này dáng đẹp, có thể làm nữ chính của tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!