Chương 6: (Vô Đề)

Ta rất trân trọng cơ hội hiếm có này, làm việc siêng năng, không nề hà bất cứ việc gì, dọn dẹp, bưng bê rượu và thức ăn, không một lời than vãn.

Lâu dần, các cô nương trong lâu đều thích ta.

Có người gọi ta vào phòng, đưa cho ta một đĩa bánh điểm tâm tinh xảo, giọng điệu có chút tiếc nuối:

"Sao muội lại ngốc vậy, nhìn đám nha hoàn tiểu tư kìa, không biết đã trốn đi chơi ở góc nào rồi, chỉ có muội là bận rộn suốt cả ngày."

Nàng bắt ta ăn hết đĩa bánh mới được đi.

Ta biết nàng tên là Oanh Nương, một trong những danh kỹ trứ danh của Lâm Giang Lâu.

Giọng ca của nàng vừa du dương vừa quyến rũ, vì thế mới có danh hiệu này.

Khi tỷ tỷ ta còn sống, hai người rất thân thiết.

Bây giờ tỷ tỷ đã mất, nàng cũng luôn chủ động chăm sóc ta.

Nàng là người ngoài cứng trong mềm, bắt ta ăn bánh, chẳng qua chỉ là không muốn nhìn ta bị người khác đùn đẩy hết việc, tìm cớ cho ta nghỉ ngơi mà thôi.

Ta không từ chối lòng tốt của nàng, ngồi xuống, từ tốn ăn hết.

Oanh Nương ôm cây tỳ bà, vô thức gảy đàn, hỏi ta muốn nghe khúc nào.

Ta không hiểu mấy thứ này, chỉ nói nàng tùy ý.

Nàng khẽ gảy dây đàn, cất giọng hát.

Tiếng ca vừa mềm mại vừa uyển chuyển, quả thật giống như tiếng oanh vàng hót vang, khiến người nghe ngơ ngẩn không thôi.

Càng tiếp xúc nhiều, nàng càng xem ta như muội muội ruột thịt, có gì cũng tâm sự với ta.

Bên ngoài nhìn vào, nàng sống trong gấm lụa, phú quý không ai sánh bằng.

Nhưng nàng đã hơn hai mươi tuổi, tuổi xuân dần phai nhạt.

Ở nơi này, có người thì ắt có đấu đá.

Nàng lo sợ bản thân sớm muộn cũng không còn cạnh tranh nổi với những cô nương trẻ hơn.

Đến khi tuổi già sắc úa, nàng sẽ ra sao, nàng cũng không biết.

Oanh Nương dung mạo ôn nhu, lúc cúi đầu, có một vẻ u sầu động lòng người.

Hôm nay, có một vị khách đến.

Ta chưa từng nghe nói về người này, nhưng nàng hiếm khi vui vẻ như vậy.

Nàng đứng dậy trang điểm lại, sửa soạn y phục, rồi sai nha hoàn dẫn ta ra ngoài trước.

Khi đi ngang qua phòng bên cạnh, giọng nói chua chát của hoa khôi trong lâu truyền ra:

"Có phải lại là công tử nhà họ Thẩm không? Oanh tỷ thật có phúc, gặp được người vừa giàu có vừa chung tình như thế."

Nha hoàn không để ý đến nàng ta, chờ đi xa rồi mới giải thích cho ta:

"Thiếu gia nhà họ Thẩm là khách quen của Oanh Nương."

"Hoa khôi này trước đây muốn quyến rũ hắn, nhưng bị hắn làm lơ, từ đó mới hay châm chọc móc mỉa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!