53
Thế gian này thật kỳ lạ.
Những kẻ từng trung thành ngay thẳng, khi ngồi trên vinh hoa phú quý lại bị quyền lực làm cho biến chất, phản bội đ.â. m sau lưng ta.
Nhưng một kẻ từng là gian tế của địch quốc, từng tranh giành ghen ghét với ta, hóa ra chỉ cần một tấm áo choàng, chỉ vì một chút tôn nghiêm đã bị ép buộc từ bỏ, mà sẵn sàng liều mạng vì ta.
Mà những cái c.h.ế. t như thế, ta lại bị ép phải chứng kiến, hết lần này đến lần khác.
Bốn năm trôi qua, Ung Quân dồn được đối thủ cuối cùng vào tòa thành cuối cùng.
Danh tướng Triệu Thành của Chiêu Quốc, nay đã là một lão tướng, đưa vị ấu đế mới của Chiêu Quốc rút vào Chiêu Đô cố thủ.
Chiêu quốc là tàn dư của vương triều cũ.
Khi Triệu Thành ra đời, triều đại Chiêu Vương vẫn còn tồn tại, dù đã đi đến giai đoạn suy tàn, nhưng đó vẫn là quãng ký ức đẹp đẽ của thời thơ ấu.
Về sau, triều đại diệt vong, chư hầu nổi dậy, Triệu Thành nhập ngũ từ thuở thiếu niên, cả đời gắng sức phò tá hoàng thất, nuôi hy vọng một ngày kia sẽ khôi phục vương triều cũ, thống nhất sơn hà. Nhưng nay, ông đã già rồi, vẫn bị dồn đến đường cùng.
Chúng ta đối địch đã nhiều năm, ta và ông đều kính trọng lẫn nhau.
Ta hỏi ông có muốn quy hàng ta không.
Triệu Thành đứng cách ta một chiến hào, từ chối ý tốt ấy.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng ông ném sang cho ta một túi vải, giọng khàn khàn mà hiền từ:
"Bệ hạ, lão thần không vợ không con, không huynh đệ tỷ muội, cha mẹ cũng sớm qua đời. Xin bệ hạ giúp ta làm một việc này, có được không?"
Trong đó là một chiếc bọc cũ kỹ, là tín vật ông đã mang theo từ thuở niên thiếu, khi vừa mới gia nhập quân ngũ. Khi ấy ông đã nghĩ rằng, đợi ngày bình định giang sơn, ông sẽ cởi bỏ giáp trụ, về quê làm ruộng.
Thế nhưng đến tận lúc tóc đã bạc, ông vẫn chưa một lần thực hiện được giấc mộng ấy.
Ông cầu xin ta, rằng khi nào thiên hạ thống nhất, quốc thái dân an, thiên hạ thái bình, hãy đến trước mộ phần của ông mà báo tin cho ông hay.
Lão tướng quân dịu dàng nhìn ta, như thể đang nhìn một hậu bối với tiền đồ rộng mở.
Ta đã đồng ý.
Và cũng không khuyên ông quy hàng nữa.
Trận chiến cuối cùng, Lý Nhị Ngưu và Trương Kiều Kiều đều không nỡ nhìn lão tướng quân bỏ mạng, chỉ cử phó tướng ra trận chỉ huy, tránh né mà không đối mặt.
Nhưng ta thì đứng trên tiền tuyến, mắt không rời khỏi khoảnh khắc Triệu Thành bị vạn mũi thương đ.â. m chết, không rời khỏi cảnh binh sĩ cuối cùng của Chiêu Quốc
- cũng là binh sĩ cuối cùng của các quốc gia liệt cường
- gục xuống trên chiến trường.
Đây là một trận chiến không có gì bất ngờ, kẻ địch đã kiệt quệ, quân ta không ai thương vong.
Ta cứ thế mở to mắt mà nhìn, cho đến khi thành đô cuối cùng của Chiêu Quốc rơi vào tay quân ta một cách an toàn.
Dù là lúc nào, ta cũng chưa từng lùi bước.
Sau đó, dọn dẹp chiến trường xong, ta chôn cất lão tướng quân trên một cánh đồng hoang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!