Vậy nên, ngày tái ngộ Thẩm Niệm Chương, Sương Vân không kìm được mà rơi lệ.
Nàng không nói nên lời, chỉ cảm thấy bao nhiêu năm qua thật đáng tiếc.
Giờ đây, hắn đã là một kẻ có thể lấy một địch mười.
Nhưng vấn đề là, đối diện với hắn, không chỉ có mười người.
Cũng không chỉ có một trăm.
Ta mở mắt trân trân nhìn hắn chặn trước cửa hang, giữa vòng vây quân địch.
Máu nhuộm đỏ thân áo, từng giọt từ đầu ngón tay rơi xuống đất.
Hắn dựa vào chút hơi tàn, dùng một kiếm g.i.ế. c hết toàn bộ quân địch.
Thẩm Niệm Chương lảo đảo một bước, xa xăm nhìn về phía ta, rồi ngã xuống.
Ta siết chặt vết thương trên người, lao đến đẩy ngã tên lính địch còn sót lại, dứt khoát cứa đứt cổ hắn.
Sau đó nhặt thanh kiếm của Thẩm Niệm Chương, kéo lê thân thể hắn, cố gắng chạy đi.
Vừa chạy, ta vừa nhặt nhạnh cành khô, nhanh chóng bện thành một chiếc bè thô sơ, đặt hắn lên đó.
Y phục tím của hắn đã hoàn toàn thấm đỏ.
Khắp người đều là thương tích, không còn chỗ nào lành lặn.
Ta hít sâu, mũi ta cay cay.
Thật thê thảm.
Trước đây, hắn cõng ta bỏ trốn khi ta còn hôn mê.
Bây giờ, ta vừa hồi phục một chút, lại đến lượt ta kéo lê hắn chạy trốn.
Chúng ta chịu đói, dầm mưa dãi nắng, gian khổ trốn chạy suốt nhiều ngày.
Nhưng cuối cùng, vẫn bị quân địch tìm thấy.
Chỉ là trước đó, ta đã giấu Thẩm Niệm Chương đi.
Chúng chỉ nhìn thấy ta.
Ta bị áp giải đến trước mặt Chu Lăng.
Hắn cười nhạt.
"Điện hạ, thật vất vả mới tìm được ngươi."
43
Ta nhìn chằm chằm vào Chu Lăng, lạnh giọng hỏi:
"Vì sao ngươi lại thông địch phản quốc?"
Hắn trầm mặc một lúc, rồi nói:
"Đừng trách ta, ngươi luôn muốn tiến lên nơi cao hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!