Hơn nữa, hắn đã mất quá nhiều máu, cơ hội cứu sống gần như bằng không.
Chậm rãi chờ c.h.ế. t như thế này, thực sự quá đau đớn.
Tay ta run rẩy, cầm lấy lưỡi dao, từng chút từng chút đ.â. m vào tim hắn.
Giây phút hấp hối, hắn thì thào lặp đi lặp lại:
"Điện hạ... Điện hạ... Người nhất định phải... sống thật tốt..."
Rồi im bặt.
Rất lâu sau, ta mới buông con d.a. o ra.
Trước mắt ta tối sầm từng cơn.
Cảm giác bản thân sắp ngã quỵ.
Ta cố gắng lê thân đến một góc khuất, cuối cùng không trụ được nữa, gục xuống.
Ở lại gần xe ngựa quá nguy hiểm, quân địch có thể tìm thấy ta bất cứ lúc nào.
Ta không thể để bọn chúng tìm được.
Trước khi mất đi ý thức, ta lặng lẽ nhẩm trong lòng:
"Đúng vậy, ta phải sống..."
"Chỉ khi còn sống, ta mới có thể báo thù."
"Sơn thần ơi, hãy phù hộ cho ta sống sót quay về."
Trước mắt ta, m.á. u đỏ ngập trời, rồi tất cả bị bóng tối nuốt chửng.
42
Khi ta tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là toàn thân chấn động theo từng nhịp bước chân.
Gắng gượng mở mắt, ta phát hiện mình đang được một người cõng trên lưng, trèo qua con đường núi gập ghềnh hiểm trở.
Hồng Trần Vô Định
Cành cây sắc nhọn quẹt ngang, để lại một vết cắt trên gương mặt tái nhợt của người đó.
Ta sững sờ kinh ngạc.
"Thẩm Niệm Chương? Sao ngươi lại ở đây?"
Trước khi xuất quân, ta đã để Thẩm Niệm Chương và thừa tướng trấn giữ Ung Đô.
Hắn cõng ta đi mãi, đến tận một nơi rừng núi rậm rạp, vách đá cheo leo hiểm trở, mới nhẹ nhàng đặt ta xuống.
Dáng vẻ tuấn tú của hắn nay đã hốc hác vô cùng, tựa như nhiều ngày chưa chợp mắt.
Trên mặt, trên tay hắn có vô số vết thương nhỏ, tóc dài lộn xộn, y phục nhăn nhúm bẩn bụi.
Trông chẳng khác nào một kẻ chật vật trốn chạy.
Hắn cất giọng khàn khàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!