Sau khi cắt đứt nguồn thuốc, con ch. ó săn của Thẩm Niệm Chương cuối cùng cũng giành được chiến thắng.
Lúc săn bắn, ta nhận thấy mũi tên của hắn có lông đuôi bị xô lệch.
Ta ném hết tất cả xuống đất, vung đao chặt thẳng một nhát, loại bỏ toàn bộ những mũi tên kém chất lượng.
Ta học cái gì cũng nhanh, cũng chuẩn.
Mấy năm sống trong Hành Nhai Trại, cưỡi ngựa, b.ắ. n cung, những thứ này ta đã sớm thuần thục.
Ta ném hết tất cả xuống đất, vung đao chặt thẳng một nhát, loại bỏ toàn bộ những mũi tên kém chất lượng.
Không có lông đuôi, độ khó của mũi tên tăng vọt.
Bên cạnh, có kẻ cười nhạt châm chọc:
"Nàng không định dùng đám tàn tiễn này để b.ắ. n con hươu phía trước đấy chứ…?"
Lời còn chưa dứt, ta đã giương cung kéo dây.
Từng mũi tên rời cung, không có mũi nào chệch mục tiêu.
Cả đám người đồng loạt câm nín, lặng ngắt như tờ.
Kết quả cuối cùng, Thẩm Niệm Chương lại thắng.
Từ đầu đến cuối, ta chỉ lấy lại số tiền mà hắn bị lừa mất.
Chuyện trước kia ta không tận mắt chứng kiến thì không nói.
Nhưng tất cả những gì ta thấy trong khoảng thời gian này—hắn bị họ giở trò hạ độc, giấu bẫy, làm xấu vũ khí, tính toán từng đồng bạc—ta đều trả lại đầy đủ.
Thẩm Niệm Chương trố mắt nhìn ta, há hốc miệng ngẩn người.
Bọn công tử bột mất mặt, tức giận.
Chúng bắt hắn phải đưa ta về nhà, mắng rằng:
"Nữ tử mà đi đấu chó đua ngựa, còn ra thể thống gì?!"
Thẩm Niệm Chương hiếm khi cãi lại.
Lần này, vì bảo vệ ta, hắn có chút mâu thuẫn với bọn họ.
Kết quả, hai bên không mấy vui vẻ mà chia tay.
Trên đường về, hắn cưỡi ngựa bên ngoài, ta ngồi xe bên trong.
Ta vén rèm, hỏi hắn:
"Ngươi cứ để mặc họ ức h.i.ế. p mình như vậy sao?"
Mười lần thì chín lần thua. Mỗi ngày đều móc tiền nhét vào túi họ.
Thẩm Niệm Chương tuy mặt tròn, trắng trẻo, thoạt nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng thực chất không ngu dốt.
Hắn ủ rũ, lẩm bẩm:
"Đó là công tử nhà Thành chủ, nhà ta không đắc tội nổi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!