Chương 50: Phiên ngoại — Thính Ngân(2)

Trong mắt nàng ấy, đã có ánh sáng.

Là một sức mạnh tỏa ra từ tận sâu trong nội tâm.

A Ngân cười nhạt, đáp:

Đi đi.

Hãy đi đến tất cả những nơi nàng muốn, trời đất rộng lớn, tự do tự tại.

Nàng dõi mắt nhìn theo bóng dáng của Oanh nương rời xa cùng con thuyền trên biển.

Vài năm sau, đại ca của nhà họ Thẩm qua đời.

A Ngân đến dự lễ tang, Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân đã mất từ lâu, Thẩm Niệm Chương cũng không còn. Thực ra, ngoài bọn họ, A Ngân không quá thân thiết với những người còn lại của nhà họ Thẩm.

Nàng vẫn ban ân điển để bảo hộ Thẩm gia, để họ hưởng vinh hoa đời đời.

Nhưng Thẩm gia đã dời đến một ngôi nhà mới, trong đó ở một thế hệ người mới mà nàng không quen biết. Kiếp này, e rằng nàng cũng sẽ không bao giờ đặt chân đến nữa.

Trương Kiều Kiều vì vết thương cũ tái phát, từ biên cương quay về đế đô dưỡng bệnh, ngược lại thường xuyên ở bên A Ngân làm bạn.

Dưỡng thương vài năm, nàng lại khôi phục sức lực, muốn tiếp tục ra trấn thủ biên cương.

Thế là A Ngân lại tiễn biệt nàng, nhìn theo nàng rời xa.

Sau đó cúi đầu, ho khẽ một tiếng, m.á. u đỏ thẫm nơi lòng bàn tay.

A Ngân vẫn thản nhiên tiếp tục lên triều, phê duyệt tấu chương, xử lý mọi công việc lớn nhỏ, ngày ngày không một khắc ngơi nghỉ.

Năm đó, nàng đã hơn bốn mươi, tóc bạc điểm đầy.

Thái y khuyên nàng đừng làm việc quá sức.

A Ngân không nghe.

Nàng tự biết rõ tình trạng của mình.

Từ những năm tháng chinh chiến, nàng đã chịu vô số thương tích, trên thân thể có bao nhiêu vết sẹo, chẳng thể đếm xuể. Kiếp này, nàng vốn đã không thể sống lâu trăm tuổi.

Chi bằng nhân lúc còn thời gian, dốc sức đặt một nền tảng vững chắc cho Ung triều.

Lại qua thêm vài năm, một ngày nọ, A Ngân vô tình nghe thấy Sương Vân nói mớ:

"Tiểu tướng quân, đừng quấn lấy ta nữa... Cả đời này, ta muốn toàn tâm toàn ý hầu hạ điện hạ..."

Nàng sững người rất lâu.

Thì ra năm xưa, khi tiểu tướng quân đỏ mặt nói về người trong lòng, chính là Sương Vân.

Nhưng Sương Vân chưa từng bộc lộ bi thương, cả đời tận tụy vì nàng, không một lần để lộ lòng mình. Có lẽ đến khi nàng ấy già đi, sắp lìa đời, mới có thể nói rằng:

"Bệ Hạ, nô tỳ đi tìm chàng ấy đây..."

Thế nên, A Ngân sai nàng đi tìm một vật mà năm xưa nàng đã đánh mất trên chiến trường.

Sương Vân mang theo nỗi nghi hoặc, lên đường.

Nơi đó, chính là mộ phần của tiểu tướng quân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!