Sau khi bắt được ta, Yên Quân chắc chắn sẽ rút lui.
Ta đã quan sát chiến trường, lúc đó, Trương Kiều Kiều chắc chắn đã trốn thoát.
Yên Quân không đuổi theo nàng, chứng tỏ nàng vẫn còn sống.
Chúng rút đi, nàng nhất định sẽ tìm cách cứu Thẩm Niệm Chương.
Vì nàng nhất định sẽ tìm ta.
Bị giam giữ trong Yên Quốc hai tháng, ta nhìn thấy một cánh diều—Một con chim ưng.
Giống hệt cánh diều ta nhận được từ Thẩm gia ở Lâm Thành nhiều năm trước.
Là Thẩm Niệm Chương đã trà trộn vào Yên Đô.
Vì vậy, ta cũng thả một cánh diều, báo hiệu ta vẫn bình an.
Hắn đã tìm thấy đội thiết kỵ.
Trương Kiều Kiều cũng vẫn ổn.
Còn Lý Nhị Ngưu…
Người mà ta nhìn thấy hôm đó, chắc chắn là hắn thật.
Ta thử dò xét hắn, hắn lặng lẽ lắc lắc túi áo, cố tình để ta thấy vài quả mận mới hái.
Hắn nói với ta bằng ám hiệu:
"Có thích khách muốn g.i.ế. c ta, nhưng ta đã g.i.ế. c ngược lại."
Lý Nhị Ngưu lần này đã khôn ngoan hơn, chọn cách giả làm kẻ thay thế mình, ẩn nấp ngay bên cạnh Chu Lăng.
Có binh mã.
Có tướng lĩnh.
Thực ra chúng ta có thể phản công bất cứ lúc nào.
Ta cố tình kéo dài thời gian, để Chu Lăng thoải mái quấy nhiễu triều chính.
Nhìn xem còn kẻ nào phản bội, kẻ nào là nội gián.
Đợi chúng tự lộ mặt, rồi quét sạch một lần.
Đến khi Yên Vương nói muốn ta thị tẩm, ta mới ra hiệu, phát động tấn công.
Bọn họ canh phòng ta rất nghiêm ngặt, nhưng nếu ta muốn truyền tin—chỉ cần có một cơ hội, ta có cả ngàn cách.
Thiết kỵ tấn công nhanh chóng, nhưng để đánh đến tận Yên Đô, vẫn cần thời gian.
Ta không muốn tiếp tục cùng Cơ Hành dây dưa.
Nên ta đã trực tiếp cắn đứt động mạch cổ hắn.
Tất nhiên, ta cũng bị hắn đ.â. m một kiếm.
Lại thêm một lần trọng thương, lấy mạng đánh cược.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!