Chương 34: (Vô Đề)

38

Trương Kiều Kiều những năm gần đây đóng quân trấn giữ biên cương, lần này trở về đô thành báo cáo công việc, vừa hay đi theo ta.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng lập tức nóng nảy, quát lớn:

"Ngươi bớt vu khống bừa bãi đi! Ai biết được có phải ngươi tự biên tự diễn không?"

Công chúa Thi Quốc run rẩy, co rúm lại, dáng vẻ càng thêm đáng thương. Nàng có vẻ như thật sự rất sợ hãi.

Ta bước tới trước mặt nàng, ngồi xuống, quan sát kỹ lưỡng.

Trên mặt nàng có rất nhiều vết bầm tím, trông giống như bị đánh do phản kháng. Khóe miệng vẫn còn rỉ máu.

Người khác vừa đến gần, nàng liền hoảng hốt lùi lại theo bản năng.

Ta nắm chặt lấy nàng.

Cởi áo khoác ngoài, đắp lên người nàng, che đi thân thể xơ xác không che đậy dưới ánh mắt soi mói của mọi người.

Nàng ngẩn ngơ nhìn ta.

Ta đứng thẳng dậy, cúi xuống nhìn nàng từ trên cao, bình thản nói:

"Ba ngày trước, ngươi nhờ người lấy về một gói xuân dược. Thật ra ta biết."

Ban đầu, ta nghĩ nàng muốn nhân dịp yến tiệc bỏ thuốc ta, khiến ta thất thố trước bàn dân thiên hạ.

Bây giờ xem ra, gan nàng cũng không lớn đến thế, chỉ dám tự hạ dược chính mình, rồi đổ vấy tội lỗi lên ta, hy vọng làm hoen ố hình tượng của ta trong mắt người trong lòng nàng.

Ta lại nói tiếp:

"Ba ngày trước, ta đã cho người tráo thuốc của ngươi thành đường phèn rồi."

Nàng lần nữa run lên.

Điều đó có nghĩa là, dù nàng muốn hại ta hay muốn gài bẫy ta, thì thuốc kia đều không có tác dụng.

Nhưng nàng vẫn bị làm nhục, lại còn bị cả thiên hạ chứng kiến.

Sắc mặt công chúa Thi Quốc trở nên mờ mịt, cuối cùng mở miệng, giọng khàn khàn:

"Ta... ta chỉ định giả vờ..."

Không ngờ thật sự bị c**ng bức.

Âm mưu vu khống ta của nàng đã thất bại, nhưng vẫn có kẻ đứng sau giật dây, lợi dụng nàng để tiếp tục kế hoạch.

Toàn bộ sợ hãi, hoảng loạn, tuyệt vọng trên gương mặt nàng đều là thật.

Trước sự chứng kiến của bao người, nàng không còn chỗ nào để trốn tránh.

Cả người nàng co rúm lại, thất thần đến mức không thể bật ra tiếng.

Lúc này, thị vệ đã lôi được kẻ phạm tội ra từ khu vực lân cận, áp giải tới trước mặt ta.

Không ngờ lại là một phó tướng của triều ta.

Trên người hắn nồng nặc mùi rượu, nhìn thấy ta, hắn sợ hãi đến mức tỉnh rượu ngay lập tức, luống cuống không thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!