Chương 30: (Vô Đề)

34

Ta sớm đã nhận ra, nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc.

Mấy năm không gặp, Thẩm Niệm Chương gầy đi rất nhiều, gần như trở thành một con người khác.

Nhưng vẻ mặt thấp thỏm bất an kia lại khiến ta nhớ đến đêm mưa năm ấy.

Hắn từng là một tiểu tử béo ú, tự ti nói rằng mình vừa xấu xí vừa vô dụng, sợ rằng ta sẽ ghét bỏ hắn.

Bây giờ, có lẽ hắn lại lo lắng rằng ta sẽ chê hắn ra tay quá tàn nhẫn.

Ta bất đắc dĩ thở dài.

Hồng Trần Vô Định

Chưa đầy một khắc, thành chủ Lâm Thành dẫn binh mã hối hả lao đến.

Nhìn thấy sòng bạc ngập trong xác chết, hắn kinh hãi đến mức ngã xuống ngựa, lảo đảo chạy về phía ta, mồ hôi lạnh túa ra:

"Thần có tội! Thần đến chậm, mong điện hạ trách phạt."

Binh lính tiếp quản dọn dẹp chiến trường, ta nắm lấy tay Thẩm Niệm Chương, kéo ống tay áo hắn lên.

Vết thương m.á. u thịt lật ra, nham nhở kinh khủng.

"Ngươi bị thương, phải lập tức bôi thuốc."

Máu trên người hắn, ta không hề để tâm.

Bởi vì ta không phải ghét bỏ hắn g.i.ế. c người không chớp mắt.

Người m.á. u lạnh tàn nhẫn nhất, người sát phạt vô tình nhất, chính là ta.

Khi đến Lâm Thành, ta mới biết Thẩm gia đã rời đi từ lâu, không rõ tung tích.

Lúc chia tay, hắn nói sẽ đi tìm ta.

Nhưng ta là nữ đế của Ung Quốc, là kiêu hùng của thời loạn, là kẻ cướp đoạt quyền lực, bành trướng lãnh thổ bằng tham vọng vô biên.

Những người không liên quan, ở lại bên ta chỉ là gánh nặng.

Đó không phải là cuộc trùng phùng mà hắn mong muốn.

Hôm ấy, Thẩm Niệm Chương đã đuổi toàn bộ tiên sinh trong nhà, từ biệt phụ mẫu, huynh trưởng, một thân một mình, xuất hành bái sư.

Muốn học, tất nhiên phải bái danh sư giỏi nhất.

Những văn võ mưu lược đã bị phí hoài suốt bao năm, hắn cắn răng nhặt lại từng chút một.

Ngày qua ngày khổ luyện, vượt núi cao sông dài, đi ngàn dặm đường, để thay đổi, để trưởng thành, để tôi luyện chính mình.

Khi đó, hắn vẫn đang ở chỗ danh sư, từng bước tích lũy nhân mạch, chiêu mộ nhân tài.

Vị tiên sinh già rất yêu mến hắn, nói rằng cuối cùng hắn cũng dùng trí thông minh đúng chỗ, thường xuyên mời hắn đến uống trà đàm luận.

Một ngày nọ, tiên sinh vô tình để lộ, nói rằng gần đây nhặt được một kẻ đói sắp chết, định giữ lại làm thư đồng.

Thẩm Niệm Chương cảm thấy bất thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!