Một thời gian sau, Thái Quốc phái sứ thần đến mời ta và Lý Nhị Ngưu đến gặp mặt.
Nói là muốn cảm tạ.
Ta một mình ngồi xe ngựa đến biên giới.
Chỉ thấy tướng quân Thái Quốc cười ha hả, mở một chiếc hộp gỗ nhỏ, ngay sau đó, đại quân đồng loạt bao vây ta.
Thống soái của Thái Quốc đắc ý vô cùng, cười nhạo:
"Công chúa điện hạ, nhìn xem thứ này có quen không?"
"Không ngờ chứ? Ta đã lấy được quân phù của ngươi. Không ai sẽ đến cứu ngươi đâu. Ngươi không thể điều động binh mã. Chi bằng ngoan ngoãn quy phục đi."
Tòa phủ thành chủ ở Vệ Thành đã bị tháo dỡ gần như hoàn toàn, nhưng chiếc hộp nhỏ này lại được cất giấu trong tầng hầm bí mật nhất, chế tác từ trầm hương ô mộc quý giá.
Mật thám của bọn chúng lẻn vào, đánh cắp nó, cho rằng đây chính là quân phù.
Không có quân phù, ta sẽ không thể điều động binh mã.
Bọn chúng dụ ta đến đây, định bắt ta trước, rồi thừa cơ tiến đánh Ung Quốc.
Kế hoạch rất hay.
Ta trầm ngâm trong chốc lát.
Sau đó, rút đao, chặt đứt đầu một thị vệ bên cạnh.
Máu phun trào, nhuộm đỏ mặt đất.
Ánh mắt ta vẫn bình thản, không gợn chút d.a. o động.
Người ta vừa giết—Là gian tế của Thái Quốc.
Thống soái Thái Quốc chẳng hề đau lòng, dù sao, thứ bọn chúng lấy được còn quý giá hơn nhiều.
Hắn cười đắc thắng, c.h.é. m vỡ nắp hộp, ngay sau đó—
Nụ cười của hắn cứng đờ.
Sắc mặt ta thoáng trầm xuống.
Nhẹ nhàng ra lệnh—Giết.
Hàng loạt quân Ung Quốc từ bốn phía xông ra, lập tức vây ngược lại quân địch, c.h.é. m g.i.ế. c dữ dội.
Đến khi trận chiến kết thúc, đại nguyên soái Thái Quốc trọng thương ngã xuống đất.
Sắp c.h.ế. t đến nơi, hắn mới nghe thấy ta chậm rãi nói:
"Ung Quốc, chưa từng có binh phù."
Binh sĩ Ung Quốc không nhận binh phù.
Bọn họ chỉ nhận ta.
Cái hộp trầm hương bị c.h.é. m nát văng xuống đất, lăn lóc trong bùn máu.
Bên trong rơi ra một đống thứ cũ nát—
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!