Lúc ta sinh ra, chỉ được đặt một cái tên thấp hèn. Mẫu thân ta biết nghe chẳng hay, đã cầu xin phụ thân rất lâu, hắn mới tùy tay viết xuống hai câu thơ, rồi lại tùy tay chọn hai chữ.
Ý tứ là nhạt danh lợi, cao thấp giàu nghèo cũng tự đắc mà thôi.
Nhưng chính hắn lại tham danh đoạt lợi, lại muốn ta nhạt danh bất tranh?
Ta cố tình tranh, cố tình đoạt.
Ta dã tâm bừng bừng, từng bước tính toán, không từ thủ đoạn.
Cổng thành chậm rãi mở ra, ta nhìn thẳng vào thành chủ.
"Ta đã hứa với ngươi, ra khỏi thành sẽ thả nàng ta."
Ánh mắt ta rơi xuống nữ nhân tội ác đầy mình kia, tay ta siết chặt—không hề do dự cắt đứt huyết quản của ả, rồi vứt xuống khỏi lưng ngựa.
"Nhưng ta chưa từng nói, nhất định sẽ rời khỏi thành."
Máu tươi đỏ thẫm, hòa vào ánh dương chói rực, đổ dài trên đường phố.
Lấy huyết tế binh đao.
Ta đã thúc ngựa đến cổng, nhưng lại quay đầu trở lại, đồng thời phát tín hiệu.
Giây phút cổng thành mở toang, toán nhân mã mai phục bên ngoài dấy bụi cuồn cuộn, ào ạt xông vào.
Dùng con tin tạo ra ảo giác
"chỉ muốn tiền rồi bỏ trốn", thực chất là dụ quân phòng thành tự động mở cổng, tiện bề đánh úp.
Ban đầu dự định phải cưỡng công, nhưng có cơ hội tốt hơn, trong khoảnh khắc ta liền thay đổi sách lược.
Thuận thế mà làm, tùy cơ ứng biến, nắm bắt mọi thời cơ có lợi nhất, lấy cái giá nhỏ nhất, đánh vào chỗ sơ hở, chiếm lấy tòa thành này.
Thẩm Niệm Chương bị huynh trưởng kéo đi rút lui, thành chủ tức giận trợn mắt nhìn ta dẫn binh xông tới, bách tính kinh hoàng bỏ chạy tứ tán.
Ta mở bao tiền, nắm lấy một nắm bạc vụn, vung tay tung lên trời, mảnh bạc rơi vào đám đông, nam nhân bên cạnh nhận lệnh, cao giọng hô:
"Tuyển quân tại chỗ! Gia nhập được một lượng bạc, lấy đầu được hai lượng! Ai đến trước có trước! Ai đến trước có trước!"
Khói bụi dâng cao, vó ngựa dồn dập như sấm rền.
Một đội quân phản loạn được huấn luyện bài bản ào vào giao chiến với quân thủ thành, mà đám nam nhân vẫy bao bạc vụn lại đang ngay tại hiện trường tuyển quân phát tiền.
Một cảnh tượng kỳ quái.
Nhưng lại có hiệu quả không ngờ.
Đưa tiền thẳng thừng, bạc trắng sáng lóa, là thứ bao kẻ cả đời cũng không kiếm được.
Có kẻ không sợ chết, xông đến nhặt vũ khí của người c.h.ế. t mà gia nhập.
Giữa cơn hỗn loạn, càng lúc càng nhiều dân chúng cầm lấy binh khí gia nhập tấn công, theo bước ta mà dồn thành chủ và quan binh từng bước lùi lại.
Vó ngựa dẫm loạn, binh đao vấy máu.
Những bước chân vội vã xen lẫn tiếng thiết mã dồn dập.
Bạc vụn rơi xuống đất, vang lên từng tiếng leng keng trong trẻo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!