Hắn sống nhờ vào bố thí, lang thang hết nơi này đến nơi khác, ít ai còn nhìn thấy bóng dáng hắn trong thôn.
Ngày phụ thân ta say rượu rồi hại đời mẫu thân, cũng là ngày hắn vừa chịu tang cha.
Hắn viện cớ còn đang chịu tang, hôn sự cũng chẳng tổ chức, chỉ đơn giản mang mẫu thân ta về nhà.
Lẽ ra nàng có thể có một hôn lễ, không quá long trọng, nhưng ít nhất sẽ được đầy đủ lễ nghĩa, được nhận lời chúc phúc.
Nhưng cuối cùng, tất cả những gì nàng có, chỉ là một tờ giấy hôn thú lạnh lẽo.
Những ngày đầu, phụ thân ta còn chút mới mẻ, đối xử với nàng không tệ, hứa hẹn sẽ yêu thương nàng suốt đời.
Nhưng chẳng mấy chốc, hắn bắt đầu chán ghét.
Hắn thấy nàng chỉ là một thôn nữ quê mùa, nông cạn, chẳng xứng với một kẻ đọc sách thánh hiền như hắn.
Sau khi sinh tỷ tỷ ta, thân thể nàng không phục hồi được, lại bị bà nội ta ép ra ruộng làm việc.
Chẳng bao lâu, nàng bị cuộc sống bào mòn, chẳng còn dáng vẻ thiếu nữ linh động ngày nào.
Hắn lại ghét bỏ nàng là nữ nhân luống tuổi, da dẻ vàng vọt, chẳng còn nhan sắc.
Hắn luôn mơ tưởng một ngày nào đó, hắn sẽ đỗ đạt công danh, vinh hoa phú quý, cưới được thiên kim tiểu thư, thậm chí là nữ tử hoàng thất.
So với giấc mơ ấy, mẫu thân ta không đủ đẹp, không đủ cao quý, càng không đủ giúp ích gì cho hắn.
Vậy nên, dần dà, hắn bắt đầu cảm thấy nàng không xứng với hắn.
Hắn lặp đi lặp lại lời nói dối ấy đến mức chính mình cũng tin là thật.
Hắn tự nhủ, tất cả là lỗi của nàng.
Là nàng dụ dỗ hắn, khiến hắn phạm sai lầm ngay trong thời gian chịu tang phụ thân, khiến hắn mang danh mất nết, có lỗi với tổ tiên, có lỗi với thánh hiền.
Nếu không phải do nàng, sao hắn lại phải cưới một nữ nhân quê mùa làm vợ?
Vậy nên, trong nạn đói năm nay, hắn không chút do dự bán nàng, bán cả các nữ nhi của mình.
Hắn xem chúng ta là gánh nặng.
Là vết nhơ.
Chỉ khi tất cả chúng ta đều biến mất, hắn mới có thể đường đường chính chính xuất hiện trước mặt tiểu thư danh giá trên kinh thành.
Mà ta… vốn không phải nữ nhi duy nhất của hắn.
Ta còn một tỷ tỷ và còn một muội muội.
Tỷ tỷ ta khi ấy đã mười tám, mười chín tuổi, bị phụ thân bán vào thanh lâu.
Người của thanh lâu đến bắt tỷ tỷ đi.
Tỷ tỷ ta không biết chính cha ruột đã bán mình, chỉ nghĩ rằng bản thân bị đám ác nhân cướp đi.
Tỷ tỷ ta liều mạng chạy trốn, khó khăn lắm mới trốn về được nhà.
Nhưng thứ đón chờ tỷ tỷ ta không phải là sự vui mừng của phụ thân, mà là ánh mắt lạnh lùng cùng lời trách cứ:
Sao còn quay lại?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!