Trên cáo thị vẽ một đại hán râu quai nón, trông thô kệch dữ tợn.
Ta nghe ngóng tin tức, đoán được kẻ bị truy nã hẳn là một thủ lĩnh khởi nghĩa có chút danh tiếng gần đây.
Bọn họ cố tình vẽ một gã nam nhân vạm vỡ, để đánh lạc hướng dư luận.
Nhờ vậy, cho dù ta có lai lịch mơ hồ, cũng không ai nghi ngờ ta.
Thương thế của ta quá nghiêm trọng.
Người nhà Thẩm gia nhiều lần muốn mời đại phu, ta đều từ chối khéo.
Nhưng nếu cứ liên tục từ chối, có thể sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Hơn nữa, ta thực sự cần chữa trị.
Vì vậy—Lợi dụng lúc không ai chú ý, ta tìm một viên đá nhọn, không chớp mắt, tự tay đập vào vết thương.
Lực rất mạnh.
Thịt đã nhiễm trùng, lập tức nứt ra rách toạc, m.á. u tứa ra như suối.
Sau đó, ta nhảy xuống ao lạnh, ngâm mình suốt nửa đêm.
Lên bờ, thay áo, trở về phòng ngã xuống giường, cố ý khiến bản thân sốt cao không ngừng.
Cơn sốt càng lúc càng nặng, ta choáng váng mê man.
Thẩm gia không chịu nổi nữa, lập tức mời đại phu đến.
Lúc đại phu đến, ta gắng gượng mở miệng:
[
"Không... Không cần đâu…"
"Ta đã làm phiền các người quá nhiều rồi…"
"Mời đại phu... Quá tốn kém..."]
Đại phu tức giận mắng:
"Đồ ngốc! Thẩm lão gia giàu đến chảy mỡ! Lo gì không có tiền?!"
Cơn sốt làm ta mơ màng, ta không phản bác thêm.
Đại phu xem xét vết thương của ta.
Vết thương trắng bệch, da thịt lở loét, nhìn không giống bị kiếm đâm, mà giống như va vào đá trong dòng nước xiết.
Quả nhiên, ông ta phán đoán đúng như ta dự liệu.
Ông còn nói—
"Nhìn dáng vẻ tiểu cô nương, hẳn là xuất thân bần hàn."
"Sợ trị bệnh tốn kém, nên không dám mở miệng."
Thẩm gia càng thêm thương cảm, ánh mắt vô cùng trìu mến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!