Chương 14: (Vô Đề)

15

Lúc được kéo lên thuyền, dựa vào bản năng sống còn rèn giũa qua vô số trận c.h.é. m giết, ta cắn răng chống đỡ, cố gắng giữ tỉnh táo.

Bên bờ hồ, hoa lâu rực rỡ, thuyền hoa, thuyền rồng tấp nập qua lại.

Tiếng tiêu sáo réo rắt, mỹ nhân ngả người bên lan can, hồng phấn như mây.

Đây là hồ tĩnh thủy bên ngoài Lâm Thành.

Người cứu ta trông rất quen mặt.

Là hắn.

Tên tiểu công tử mũm mĩm.

Thẩm Niệm Chương.

Hắn đang du thuyền ngắm cá, nghe nhạc, tình cờ bắt gặp ta trôi dạt đến hồ, bèn vớt ta lên.

Hắn vẫn nhận ra ta, còn nhớ chuyện ta cứu hắn khỏi sào huyệt thổ phỉ hai năm trước, lập tức đòi mời đại phu giỏi nhất.

Một cơn đau nhói dội lên từ lồ ng ngực.

Ta khẽ khàng kéo áo, tránh để vết thương trên n.g.ự. c rỉ m.á. u ra ngoài.

Lưỡi kiếm đ.â. m xuyên gần tim, vết thương rất sâu.

Nếu không phải kịp thời xoay người, giờ đây ta đã là một cái xác lạnh băng.

Vết thương bị ngâm nước quá lâu, m.á. u đã loãng đi, y phục lại màu tối, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra có máu.

Ta không muốn ai phát hiện mình bị kiếm đâm.

Nếu quan quân đang truy lùng ta, ta không thể để họ tìm ra manh mối.

Vì vậy, ta dứt khoát đánh lạc hướng.

[

"Ngươi nói rồi đấy nhé."

"Bất cứ lúc nào ta đổi ý, đều có thể đến tìm ngươi."

"Ta bị ép đến đường cùng, phải nhảy sông bỏ chạy."

"Bây giờ ta không sống nổi trong sào huyệt thổ phỉ nữa."

"Ngươi chịu thu nhận ta không?"]

Không một giây chần chừ, hắn đáp ngay.

Thậm chí còn vui mừng ra mặt.

"Ngươi chịu cải tà quy chính, thế thì quá tốt rồi!"

Lần đầu tiên hắn gặp ta, ta đốt cháy cả thanh lâu.

Lần thứ hai gặp ta, ta là thổ phỉ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!