Cả trại đều biết, gần đây ta cãi nhau với cha nuôi, suốt ngày dính lấy kẻ đối đầu với hắn—Lưu Dũng—chỉ để chọc tức hắn.
Lời ta nói, hợp đúng khẩu vị của Lưu Dũng, hắn thích nhất kiểu lạnh lùng tàn nhẫn, nên không chút nghi ngờ, cứ thế để ta tự do theo sát.
Lúc băng qua đám lau sậy bên hồ, ta thấy mặt nước gợn lên từng vòng sóng nhỏ.
Lưu Dũng đã đi mấy canh giờ, càng lúc càng cáu kỉnh, càu nhàu:
[
"Tên c.h.ế. t tiệt đó trốn đi đâu không biết!"
"Hại ta đi muốn gãy cả chân!"
"Nếu bắt lại được, ta sẽ róc thịt hắn làm nhân ngư!"]
Ta liếc nhìn mặt hồ, hờ hững đáp:
"Đúng vậy, nhất định phải dạy dỗ hắn một bài học."
Một bên là rừng rậm, một bên là hồ nước nông, giữa hai bên có con đường nhỏ uốn lượn dọc bờ nước.
Lau sậy mọc rậm rạp.
Những khe hở giữa tảo nước và bèo tấm lộ ra những vệt nước đen ngòm.
Gió lặng, nhưng trên mặt nước vẫn còn gợn sóng.
Lưu Dũng kêu ca mãi, còn định ngồi xuống nghỉ.
Ta ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:
"Mặt trời sắp lặn rồi, đâu còn thời gian nghỉ ngơi."
"Chi bằng chúng ta tách ra tìm, như vậy nhanh hơn."
Hắn đồng ý, chúng ta chia hai hướng.
Chờ hắn đi xa, ta mới quay lại.
Nhìn xuống một vệt áo tím mờ nhạt trong làn nước tối đen, ta khẽ ngồi xuống mép hồ:
Ra đi.
Chờ một lúc, người trốn trong nước không động đậy.
Ta vạch lớp bèo ra xem—
Hắn gần c.h.ế. t đuối rồi.
Ta không do dự, lập tức nhảy xuống, vật lộn lôi hắn lên bờ.
Hắn bất tỉnh nhân sự, sắc mặt tái nhợt, ta phải vất vả lắm mới đánh thức được hắn.
Vừa mở mắt, hắn hoảng hốt, định lao xuống nước lần nữa.
Ta túm lấy vạt áo hắn, lạnh nhạt nói:
"Ngươi sợ cái gì? Ta không đến bắt ngươi về."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!