10
Ta nhịn đói suốt một thời gian dài, lại dầm mưa mấy ngày liền, bệnh đến choáng váng đầu óc, nhưng vẫn cố gắng gượng chờ hắn chủ động ra ngoài.
Cuối cùng, ta cũng ngất đi.
Lúc tỉnh lại, đầu vẫn nặng trịch, chỉ cảm nhận được mình đang được hắn cõng trên lưng, từng bước vững chắc mà gấp gáp.
Cứ xóc lên xóc xuống, khiến đầu ta đau nhức không chịu nổi.
Đến một nơi nào đó, vị đại phu thấy hai chúng ta trông chẳng khác gì ăn mày, sợ Lý Nhị Ngưu không có tiền trả, từ chối chữa trị cho ta.
Hai người cãi nhau một lúc lâu.
Rồi ta bị đặt lên giường, được đắp một tấm chăn dày, sau đó bị ép uống một bát thuốc đắng đến mức tê lưỡi.
Rồi lại thiếp đi.
Lần tiếp theo tỉnh lại, Lý Nhị Ngưu đang ngồi bên cạnh, đôi mắt đỏ ngầu vì thức suốt đêm.
Gương mặt vẫn hung dữ như cũ.
Nhưng khi thấy ta tỉnh, hắn chỉ thở dài một hơi thật dài:
"Mẹ ngươi hồi bằng tuổi ngươi, cũng không bướng bỉnh như vậy."
Người trong thôn đồn đại rằng kẻ điên cà thọt cuối cùng đã bị ta quấn đến mức không còn cách nào khác.
Ta biết, hắn đã chấp nhận ta.
Có những chuyện, không cần nói ra.
Giống như hắn từng nhiều lần quay lại thôn, lặng lẽ nhìn mẫu thân từ xa, bị tỷ tỷ hiểu lầm là thần núi, rồi thuận nước đẩy thuyền, âm thầm mang đồ đến cho chúng ta.
Chính hắn còn tự lo cho bản thân cũng chẳng đủ, sống trong căn nhà tranh mục nát, ăn rau dại nấu thành canh cầm hơi.
Vậy mà vẫn cố gắng bò lên sườn núi, mang đến cho chúng ta từng chút lương thực ít ỏi.
Vẫn kiên trì làm lụng, dành dụm từng đồng bạc, trả lại dần dần số nợ đã vay.
Hắn đã sa sút đến mức chẳng ai thèm đòi nợ, nhưng hắn vẫn cứ nhớ mãi không quên.
Một người như vậy, bản tính sẽ không bao giờ thay đổi.
Lý Nhị Ngưu trung thực, thẳng thắn, lương thiện.
Chỉ là đau khổ đã biến hắn thành một kẻ gai góc xù xì.
Nhưng bản chất hắn không hề thay đổi.
Nên dù ta cố ý dùng khổ nhục kế, cố tình gợi nhắc những chuyện cũ của mẫu thân để kéo gần khoảng cách, dù ta ngang nhiên bày ra một ván cờ không che giấu, hắn cuối cùng vẫn sẽ thỏa hiệp.
Hắn thậm chí còn hứa làm không công hai năm cho đại phu, đổi lấy một bát thuốc hạ sốt cho ta.
Ta nhìn thể trạng gầy gò của đại phu, rồi lại nhìn vóc dáng lực lưỡng của Lý Nhị Ngưu, xác định rằng bỏ tiền ra cũng không có nguy hiểm, liền móc thỏi vàng từ trong túi ra, ném cho hắn, ra hiệu đi trả tiền thuốc.
Hắn trừng lớn mắt nhìn cục vàng trong tay, môi run run.
Nhưng không vội hỏi ta lấy nó từ đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!