1
Khi ta cùng mẫu thân bị bán đi như súc vật, bà vẫn đang mang thai.
Bà quỳ rạp xuống đất, vô thức che chở bụng mình đã hơi nhô lên, dập đầu liên hồi mà khẩn cầu phu quân:
"Xin chàng… xin chàng…"
"Thiếp nguyện ý đi làm kẻ phụ bếp núc, nhưng A Ngân… A Ngân còn quá nhỏ, con mới mười hai tuổi… xin chàng hãy buông tha cho con một con đường sống."
A Ngân, là nhũ danh của ta.
Phụ thân chẳng thèm để tâm, chỉ mãi mặc cả cùng người mua, không chút nhẫn nại, một cước đá văng mẫu thân đang cản đường.
Cước ấy không chút lưu tình, mẫu thân ôm bụng, co quắp trên đất, chẳng thể cất lời.
Dây thừng hạn chế, chủ yếu t.r.ó. i c.h.ặ. t trên cổ tay và cổ ta, bị phụ thân nắm chắc trong tay như dắt một con chó. Mẫu thân không bị t.r.ó.i, nhưng ai cũng biết, chỉ cần khống chế ta, bà sẽ không dám chạy trốn.
Hai tay bị trói chặt, ta quỳ trước mặt bà, khó khăn vươn tay muốn chạm vào mẫu thân, lại bị kéo giật ngã nhào xuống đất.
Tai ta văng vẳng tiếng phụ thân:
"Thỏa thuận xong rồi! Ba mươi văn tiền cùng hai lạng đường trắng, mau đưa đường cho ta!"
Hai mạng người, đáng giá ba mươi văn tiền cùng một ít đường.
Nạn lũ lụt hoành hành, đói kém tràn lan, mạng người rẻ mạt, còn chẳng đáng giá bằng lợn gà.
Phụ thân ta vốn là tiên sinh tư thục có tiếng trong mười dặm tám thôn, nhưng thời loạn thế trọng võ khinh văn, sĩ tử đến bái sư ngày một ít đi, gần hai năm nay chẳng thu nổi một học trò. Gia cảnh vốn túng quẫn, lại gặp năm đại hạn, lũ lụt, dịch bệnh hoành hành, đến sống còn khó.
Ấy vậy mà, đúng lúc này, ông ta lại tuyên bố muốn vượt đường xa đến Thượng Kinh của Triệu quốc ứng thí. Lộ phí không nhỏ, bán cả nhà cửa, ruộng vườn vẫn chẳng đủ, cuối cùng ông ta quyết định bán cả mẫu thân và ta.
Lúc đầu, ông định bán chúng ta vào kỹ viện, ít ra cũng đáng giá hơn một chút, nhưng chẳng may trên đường gặp phải bọn lưu dân, bị cướp sạch lương khô.
Nhịn đói mấy ngày, khi đi ngang qua cầu, ông thấy một gã lái buôn liền lập tức giữ lại, đề nghị bán thê tử và nữ nhi cho gã làm nô bộc, chỉ cần đổi chút bạc và thức ăn.
Lái buôn giữa loạn thế nào phải hạng lương thiện, thân hình vạm vỡ, mặt mày dữ tợn, vốn cũng có buôn bán người làm nghề tay trái.
Thỏa thuận thành công, phụ thân được hai lạng đường trắng, hai mắt sáng rực, lập tức vốc lấy nhét vào miệng. Giờ đây, thể diện thư sinh gì đó đã bị vứt sạch, ăn uống tham lam như một kẻ đói khát lâu ngày.
Mẫu thân vẫn co rúc một bên, mồ hôi lạnh túa ra như suối. Lái buôn sợ người c.h.ế. t dọc đường, hàng c.h.ế. t thì không bán được giá, nên tiến lại xem xét.
Gã vén mái tóc rối bù của mẫu thân lên, mắt sáng rỡ:
"Bụng to thế này, không ngờ còn có chút nhan sắc."
D*c vọng trỗi dậy, gã lập tức vươn tay giật lấy y phục mẫu thân.
Bà vốn đã đau đến nói chẳng thành lời, nhưng khi nhận ra ý đồ của gã, hoảng loạn vùng vẫy, gắng sức kêu gọi phụ thân cầu cứu.
Lái buôn ngay trước mặt ông ta, tay đ.ấ. m chân đá, đến khi mẫu thân không còn sức phản kháng nữa, mới ngang nhiên cưỡng đoạt giữa đường. Tiếng thét đau đớn của bà vang lên trong tuyệt vọng.
Nhưng phụ thân chẳng chút động tâm, chỉ cúi đầu cắm mặt vào ăn nốt số đường trắng còn lại.
Ta bò đến, muốn bảo vệ mẫu thân, ông ta mới chịu phản ứng.
Một bạt tai trời giáng quăng ta sang một bên, ông ta lôi ta đến cột cầu trói chặt lại, còn nhét giẻ rách vào miệng ta, lạnh giọng quát:
Đừng có gây chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!