Nhậm Ngạn Đông đã tập mãi thành quen đối với lời châm chọc mỉa mai của bọn họ. Anh cởi áo khoác gió, chưa kịp choàng trên ghế thì lập tức có người đến đây giả nịnh hót:
"Tới tới tới, áo khoác đưa cho tôi. Phục vụ vương tử là vinh hạnh cả đời."
"Tới, để trên cánh tay này, hôm nay tôi sẽ là giá áo."
Nhậm Ngạn Đông liếc xéo bọn họ: "Các ngươi đây là ăn no rảnh quá đúng không?"
"Còn chưa ăn đâu, còn không phải là đang chờ cậu vinh quy bái tổ, mời chúng ta ăn bữa tiệc lớn."
"Tam vương tử, nhìn bên này.
"Tam vương tử? Nhậm Ngạn Đông bị nghẹn đến chết khiếp. Anh nhìn theo hướng người nọ chỉ một cái đàn dương cầm."Ai để lên đây vậy?"
"Là tôi
"Bên phía bàn bài có tiếng nói của Tưởng Bách Xuyên truyền đến. Nhậm Ngạn Đông:"Cậu có bệnh sao?"
Tưởng Bách Xuyên đang đánh giữa ván bài nên không quay đầu lại:
"Ừ, bác sĩ yêu cầu liệu pháp trị bệnh là âm nhạc của Nhậm thị. Nhậm tổng, trả cho tôi một trăm tệ trước đi."
"......
"Dùng Thẩm Lăng để kì kèo, một trăm đồng tiền này đúng là tạo nên ân oán tình thù suốt ba năm qua, đến bây giờ cũng chưa hạ màn. Chắc là cả đời này cũng không quên được. Dù thế nào Nhậm Ngạn Đông cũng không phát thêm bao lì xì một trăm tệ nào cho Tưởng Bách Xuyên nữa. Thế nên Tưởng Bách Xuyên ghi thù rất lâu, bất cứ lúc nào có cơ hội anh ta liền nắm lấy ngay. Bài trong tay Tưởng Bách Xuyên đã đánh xong, lúc này mới xoay người:"Đem một trăm tệ ra cho tôi, cậu sẽ không cần đàn nữa, để cho Thẩm Lăng đàn thay."
Thẩm Lăng liền không vui: "Dựa vào cái gì bắt tôi đàn chứ?"
"Đột nhiên thấy thuận mắt thì gọi cậu."
"Cút."
Không muốn cùng Thẩm Lăng nói chuyện tào lao, Tưởng Bách Xuyên chỉ cây đàn bên kia, cùng Nhậm Ngạn Đông nói: "Một trăm tệ chuyển ngay cho tôi thì đàn này chính là của cậu."
Nhậm Ngạn Đông như suy tư gì đó rồi gật đầu: "Cho cậu một trăm tệ cũng không phải không được," anh hỏi tiếp: "Xem như là phí vận chuyển đàn đúng không?"
Tưởng Bách Xuyên bị nghẹn tức, liền xoay người đánh bài tiếp.
Màn đá xéo qua lại vậy như kết thúc, ai cũng chưa chiếm được tiện nghi của ai.
Đàn dương cầm này là mấy ngày hôm trước Tưởng Bách Xuyên đặc biệt đấu thắng để tặng cho Nhậm Ngạn Đông. Sau đó còn khắc tên Nhậm Ngạn Đông trên đàn: Dương cầm của Tam vương tử.
Lúc ấy Nhậm Ngạn Đông vẫn chưa về nước nên đàn dương cầm tạm thời được đặt ở hội sở.
Thịnh Hạ cùng người quen sau khi chào hỏi qua thì sang đứng trước dương cầm ngắm nghía. Chiếc dương cầm được ghi chú năm sản xuất, có thể xem là loại đồ cổ cao cấp.
Cô mở nắp đàn để thử âm thanh từng phím.
"Thật sự là tặng cho Tam ca sao?
"Cô hỏi Tưởng Bách Xuyên. Tưởng Bách Xuyên:"Là tặng có điều kiện, đưa cho anh một trăm đồng tiền hoặc không thì đàn một khúc nhạc xem như bù lại."
Tưởng Bách Xuyên cũng không phải tự nhiên mà tặng cây dương cầm này, mà vì vấn đề hạng mục CE trước đây tương đối phức tạp, về sau được Thịnh Hạ giật dây mới có thể thông qua mọi trở ngại.
Mặc dù trước đó cả Viễn Đông, Lệ Viêm Trác, hay Thẩm Lăng và những bên khác đều liên quan tới nhưng cũng không thể giải quyết triệt để.
Lúc ấy Thịnh Hạ cũng chỉ nói đùa là chờ hạng mục thành công thì phải trả phí tư vấn cho cô để cho Nhậm Ngạn Đông tiền tiêu vặt.
Tiền thì có thể cô sẽ không nhận, nên anh chọn cách tặng một cây đàn dương cầm cho Nhậm Ngạn Đông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!