Chương 7: (Vô Đề)

Thứ bảy ngày đó, như mọi ngày thường của Thịnh Hạ, 7 giờ liền rời giường, bắt đầu tỉ mỉ hoá trang.

Nhậm Ngạn Đông hôm nay muốn đi đến công ty, cùng Lệ Viêm Trác bàn các chi tiết cụ thể trong hợp đồng, sớm tập thể dục xong, anh lên lầu thay quần áo, Thịnh Hạ cũng đang ở bên trong.

Thịnh Hạ cầm hai váy, đang ở trước gương do dự không biết nên mặc cái nào.

Nhậm Ngạn Đông hỏi: "Muốn đi ra ngoài?"

"Uhm." Thịnh Hạ từ trong gương nhìn anh, trưng cầu ý kiến, "Tam ca, anh xem em mặc cái nào đẹp?"

Nhậm Ngạn Đông hướng cằm sang tay phải của cô đang cầm lấy cái váy kia giơ lên, hỏi: "Cùng Mẫn Du đi ra ngoài?"

Thịnh Hạ: "Không phải.

"Cô trực tiếp cởi áo sơmi. Dáng người xinh đẹp tựa thân bướm, vòng eo mảnh khảnh, chân dài thẳng tắp, anh nhìn không sót gì. Váy mặc vào, phong cảnh tốt đẹp liền bị che khuất. Cô nói:"Giữa trưa về ăn cơm cùng ông bà nội, trong nhà có người thân vừa quay về."

Nhậm Ngạn Đông vươn tay sang sau lưng cô kéo khóa kéo áo lên giúp cô, "Giữa trưa anh chở em qua nhe?"

Thịnh Hạ: "Không cần, chính là ăn bữa cơm đơn giản, anh cứ bận việc anh, mẹ em cũng không rảnh đi."

Nhậm Ngạn Đông giúp cô chọn váy này nhìn khá đơn giản hào phóng, cô cuốn tóc dài búi thành một cái đuôi ngựa. Mỗi lần cùng ăn cơm trong nhà với trưởng bối cô đều là tự mình trang điểm thành một cô gái có hình tượng ngoan ngoãn.

Nhậm Ngạn Đông từ trên sô pha nhặt chiếc áo cô cởi ra là một áo sơmi màu đen, trực tiếp mặc lên người, đã cài sẵn cúc áo, thỉnh thoảng hướng mắt nhìn cô.

Nhìn tổng thể cô tùy thời lúc thì gợi cảm, cũng lúc trông thật thanh thuần.

Thịnh Hạ thay quần áo xong, trang điểm chỉnh chu, chọn một cái túi thích hợp, "Em đi hầu nói chuyện đây, buổi tối gặp lại anh nhé."

Nhậm Ngạn Đông: "Em đi luôn bay giờ?"

Thịnh Hạ: "Uhm, qua hầu ông bà nội cùng trò chuyện."

Cô mặc váy trắng, khi đi tới cửa, Nhậm Ngạn Đông nhắc nhở cô: "Em hai ngày này sắp đến thời gian hành kinh, nhớ chú ý đó.

"Thịnh Hạ khi đến kỳ sinh lý không giống nhau là 30-32 ngày, có khi trước sau một ngày, có khi cũng sẽ chậm lại một hai ngày, cô đôi lúc do bận liền không nhớ rõ. Kinh ngạc việc này mà anh vừa nhắc nhở cô chuẩn bị. Thịnh Hạ từ cửa quay trợ lại hôn xuống sườn mặt của Nhậm Ngạn Đông, cô cười:"Mấy ngày nay em không phải khi dễ anh.

"Hôm nay Thịnh Hạ không để tài xế đưa đi, chính mình lái xe qua. Mặc dù là cuối tuần, trên đường cũng vẫn là đông xe. Qua một giao lộ, đợi bốn cái đèn đỏ cũng chưa hết kẹt xe. Cô thuận tay mở radio nghe, vừa lúc phát tin một ca khúc. Giai điệu rất quen thuộc, ca từ cũng quen thuộc."em cũng từng rất khát khao, sau lại không kết quả...

"Mất vài giây, cô tùy tay thay đổi cái kênh. Đèn xanh sáng, cô đánh xe chậm rãi tiến lên trước. Tới nhà ông bà, mọi người đang ở bàn ăn cơm. Ông nội gọi cô ngồi xuống cùng ăn, Thịnh Hạ:"Ở nhà con đã ăn rồi."

"Vậy ăn ít một chút, cũng không sao." Gia gia báo người làm cầm cho cô bộ chén đũa lại đây.

Thịnh Hạ ngồi trước bàn ăn, ăn một ít xem như tính tượng trưng, an tĩnh nghe trưởng bối nói chuyện phiếm.

Bà cô mỗi năm mùa đông về Bắc Kinh, mà ông bà nội mỗi năm mùa xuân sẽ tới thành phố nhỏ trên núi du lịch một thời gian, khi đó bên kia không khí cũng thật thoải mái.

Trong lúc bà cô đang nói đến tiểu khu vừa có một khu trung tâm hoạt động về sau sẽ là nơi vui chơi. Còn lại nói đến đang khai phá một điểm du lịch, cảnh sắc thực không tồi.

Bà nói thêm: "Chờ mùa xuân sang năm, chúng ta mang Hạ Hạ cùng qua đi. Khi đó cũng không biết Hạ Hạ làm sao có thời giờ cùng anh chị đến chơi."

Bà nội: "Năm nay thi đâu lên thạc sĩ, mùa xuân sang năm vừa lúc cũng không có bận, đến bên kia thưởng thức chút không khí mới mẻ, tâm tình thả lỏng một chút.

"Ông nội cũng tán thành, muốn mang cháu gái cùng đi sang. Đã là thời gian một năm rưỡi, Thịnh Hạ đều hết thảy bận rộn, có lúc cũng tranh thủ chút thời gian, không ngủ thì đều là đến thăm ông bà một chút. Bọn họ tuy nói muốn cô hoàn thành mộng tưởng, nhưng tâm lý vẫn là đau lòng. Thịnh Hạ thầm nghĩ, cô làm sao có thời gian a, sang năm tháng tư đế liền phải đóng phim điện ảnh. Bất quá sáng sớm, cũng không nghĩ vội gì mà làm mất hứng thú của ông bà Cô hỏi bà cô, bên kia mùa hè đến chơi được không? Tiểu di nãi:"thời tiết lúc đó khá nóng, muỗi nhiều, trời hay mưa."

Thịnh Hạ: "mùa đông thì sao?"

Bà nội đi qua, vì thế tiếp nhận lời nói: "Mùa đông bên kia khá an tĩnh, tiết tấu cũng chậm, không giống người trẻ tuổi các con có thể đi làm việc hết cả mấy ngày, nóng nảy vội vàng."

Thịnh Hạ: "Vậy có thể tâm linh tinh lọc, trạng thái cân bằng?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!