Sau khi kết thúc, tiếng người biểu diễn cảm tạ trong tiếng vỗ tay lớn vang. Môt tiết mục khác đã bắt đầu, Nhậm Ngạn Đông vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ bài hát kia.
Mẫn Du nghiêng cằm nhìn sang camera của anh đang vẫn còn đang mở, "Hát xong rồi. Tiết mục này Thịnh Hạ trông thật cuốn hút mà sao anh không quay gì hết vậy?
"Nhậm Ngạn Đông hướng tầm mắt về lại camera và tắt đi. Khi ca khúc bắt đầu anh đã bị chấn động nên quên mất mà sau đó anh cũng không tính quay tiếp nữa. Mẫn Du hỏi tình hình anh và Thịnh Hạ gần đây thế nào. Nhậm Ngạn Đông nhàn nhạt ứng khẩu:"Chẳng ra gì."
Mẫn Du nhìn sang sườn mặt anh, tiếp nhận lời nói, "cậu là đang còn bận phân tích tình hình sao?
"Nhậm Ngạn Đông đang cầm camera chợt dừng lại sau khi nghe câu nói của cô. Một lát sau anh tiếp tục cất camera trong túi và đáp lời Mẫn Du nói, anh không có mất trí đến vậy. Mẫn Du hỏi tiếp nói:"Thịnh Hạ có biết cậu đang học dương cầm sao?"
Nhậm Ngạn Đông gật đầu, "Biết."
Mẫn Du tò mò: "Thịnh Hạ có thái độ thế nào?
"Thịnh Hạ lúc ấy nói câu nói kia mà anh đến giờ vẫn nhớ : Khá tốt. Mẫn Du cảm khái câu:"cậu đi tìm nó. Nó lại đang trong tâm trạng giận hờn cậu mà không quan tâm đến việc cậu theo đuổi.
"Khuỷu tay của Mẫn Du chống ở trên tay vịn ghế dựa và hơi thất thần. Cô nói câu được câu không, tự nói."Khi đó nó oán hận cậu, mới có phản ứng kịch liệt như vậy.
"Đã từng có oán hận bao nhiêu thì cũng thể hiện độ sâu đậm khi yêu bấy nhiêu của Thịnh Hạ. Hiện giờ, tâm trạng yêu hận trong bài hát được Thịnh Hạ thể hiện là toàn bộ buông bỏ. Nhậm Ngạn Đông trước sau không nói tiếp, nhìn sân khấu, cũng không biết tiết mục biểu diễn tiếp theo là gì. Mẫn Du hỏi:"cậu có biết lúc ấy Thịnh Hạ chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu là gì không?"
Nhậm Ngạn Đông xoay mặt, "Cái gì?"
"Hẳn là nó đã muốn tha thứ cho cậu. Nó nói ngày sinh nhật nó sẽ khôi phục số điện thoại cậu từ danh sách đen WeChat."
Mẫn Du nhìn sân khấu mà chớp mắt một cái, "Kết quả cậu lại cho nó một đại ' kinh hỉ '.
"Thời gian tiếp sau, Mẫn Du không nhiều lời nữa và Nhậm Ngạn Đông vẫn giữ thái độ trầm mặc. Mẫn Du thì đi sang khu vực hậu trường tìm Thịnh Hạ. Trong lúc này Nhậm Ngạn Đông vẫn còn ngồi tại chỗ của anh mãi đến sau khi kết thúc lời cảm tạ từ phía sân khấu. Buổi tối Thịnh Hạ muốn cùng dàn nhạc liên hoan và Sở Dần Hạo cũng mời đội nhóm hạng mục sang tham dự. Sở Dần Hạo nanh địa chỉ nhà hàng cho Thịnh Hạ và còn cố ý dặn dò:"Buổi tối là thầy mời chúng ta ăn cơm." Gần một tháng nay bọn họ vì hạng mục mà bận suốt thế nên Thịnh Hạ gật đầu đáp ứng lời mời.
Nhậm Ngạn Đông từ khu vực biểu diễn đi ra bãi đỗ xe chờ Thịnh Hạ.
Thời gian anh chờ không quá lâu thì Thịnh Hạ mới khoan thai đi từ từ đến bãi. Trong thời tiết lạnh vậy nhưng cô chỉ đơn giản mặc váy với áo khoát mỏng bên ngoài.
Thịnh Hạ nhìn người đang dựa vào cửa xe mà bước chân dừng trong nửa giây.
Cô cho rằng Nhậm Ngạn Đông đã cùng Mẫn Du rời đi, nào biết anh còn ở đây.
"Sao anh còn chưa về?
"Đến gần, Thịnh Hạ hỏi. Nhậm Ngạn Đông:"Đưa em về nhà."
Thịnh Hạ nói với anh, muốn cùng dàn nhạc ăn cơm đến tối khuya, "Anh bận việc của anh đi.
"Thời gian đã là hai tuần dài Nhậm Ngạn Đông không cùng ăn cơm với Thịnh Hạ. Cô không phải bận luyện tập tiết mục thì lại phải tăng ca cho hạng mục thực tập. Mỗi lần đó cô đều nói với anh quá mệt mỏi, không muốn nói chuyện nên anh cũng không đi sang chung cư. Vừa rồi cô ở trên sân khấu cùng Sở Dần Hạo biểu diễn vậy mà lại làm anh ý thức được cô có phải vì lấy cớ bận này chỉ để không phải cùng anh gặp mặt? cô chịu đựng anh trong nửa năm thì sẽ hoàn toàn giải thoát. Nhậm Ngạn Đông đem những suy nghĩ miên man đó ém xuống,"em ăn cơm xong thì anh sang đón em."
Thịnh Hạ lắc đầu, "Tài xế trực tiếp chở em về." Sợ anh kiên trì, cô nói: "hơn nửa đêm em mới dùng xong cơm mà anh ở bên ngoài chờ sẽ làm em có áp lực.
"Cuối cùng, Nhậm Ngạn Đông gật đầu đáp ứng. Anh không muốn ép cô. Khi Thịnh Hạ kéo cửa xe mở ra, anh nhìn phía sau lưng cô mà hỏi"Sau tối nay em hãy dành chút thời gian cho anh ."
Thịnh Hạ nắm tay lái, quay đầu nhìn anh, "sau buổi tối thầy hướng dẫn em có mời khách, em không đi sang bên kia với anh được."
Cô đoán được anh muốn mừng sinh nhật cô, "Cảm ơn."
Nhậm Ngạn Đông nhìn mắt cô mà tự trong đầu anh lại quanh quẩn vài câu nói kia của Mẫn Du:
cậu là đang còn bận phân tích tình hình sao? cậu đi tìm nó. Nó lại đang trong tâm trạng giận hờn cậu mà không quan tâm đến việc cậu theo đuổi.
Kỳ thật, khi đó anh thì cảm giác ngược lại là một sự kiên định trong thái độ của cô. Bao nhiêu hỉ nộ oán trách đều thể hiện trên mặt, lời nói việc làm.
Hiện tại cô không giống như trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!