Hôm nay thời gian Thịnh Hạ thức dậy vẫn theo thói quen không cần báo thức. Cô đã trang điểm nhẹ và mặc trang phục đơn giản. Trước khi xuống lầu cô vào thư phòng lấy hai bức họa đã hoàn thành tối qua.
Lúc này ông ngoại đã đi làm, chỉ có bà ngoại đang ở nhà.
Bà ngoại thấy cô trang phục chỉnh tề, còn cầm theo túi xách, "con muốn đi ra ngoài sao?"
Thịnh Hạ: "dạ," cô cũng không dấu diếm, "con đi sang nhà tam ca chơi.
"Bà ngoại biết Nhậm Ngạn Đông đang ở Thượng Hải vì buổi sáng khi bà tập thể dục đã tình cờ gặp được anh trong sân tiểu khu. Thời gian lúc ấy mới hơn 5 giờ sáng mà Nhậm Ngạn Đông dường như rất vội vàng ra cửa. Anh gặp được bà cũng chào hỏi à như mọi khi nên bà cho rằng Nhậm Ngạn Đông đang có công việc."Làm khách hả? bọn người trẻ tuổi tụi con làm gì bà cũng khó hiểu?"
Thịnh Hạ ăn ngay nói thật:
"trước đây con ngại không có đề tài nói chuyện cùng anh ấy nên một tháng tụi con chưa gặp mặt. Hôm nay anh ấy nói đã chuẩn bị kem ngon và đề tài mà tụi con có thể trò chuyện cả ngày."
Cô vừa nhớ ra nên dặn bà ngoại không cần làm cơm chờ cô.
Bà ngoại cảm giác bản thân cũng không lý giải được ý tưởng cùng cách làm kỳ quái của người trẻ tuổi. Tuy nhiên cho dù bà không hiểu cũng không phản bác hay có ý kiến gì về chuyện cô làm.
Từ khi bà biết việc chia tay của đứa cháu đến bây giờ bà cũng không hỏi qua lý do hoặc mâu thuẫn gì giữa cô và Nhậm Ngạn Đông?
Bà hiểu cô có thể tự bản thân biết mình muốn gì, biết làm thế nào cho thích hợp.
Bà ngoại từ trên bàn trà cầm hai gói kẹo ngậm thông họng đưa cho Thịnh Hạ, "Thật ra tụi con muốn trò chuyện một ngày thì giọng nói khẳng định sẽ rất khó chịu, đem theo cái này có khi lại cần ."
Thịnh Hạ chợt bật cười nhưng vẫn lấy cất hai gói kẹo vào trong túi.
Chung cư của Nhậm Ngạn Đông chung một khu với nhà bà ngoại. Vì thời gian hai người mới yêu anh muốn thuận tiện cho hai người lúc ở Thượng Hải thăm nom ông bà ngoại.
Trước đó khi cô biết anh muốn mua căn nhà này cô đã ngăn cản nhưng anh vẫn giữ ý định. Bởi vì cô ngại lãng phí nhà bọn họ ít dùng đến. Anh cái gì cũng chưa nói mà càng không nghe lời cô. Kết quả anh vẫn là khăng khăng mua căn chung cư này.
Nhậm Ngạn Đông chưa trở về lúc Thịnh Hạ đã lên lầu vào nhà.
Cô đã nửa năm không vào nhà này, mọi thứ không thay đổi chút nào. Cách bài trí vẫn giữ nguyên, trên tường phòng khách có treo bức hoạ là một cảnh cô đang say mê biểu diễn đàn trên sân khấu.
Thời gian đó bọn họ vừa mới yêu nên nhìn trong tranh có thể thấy được hạnh phúc ánh lên trong khóe mắt và đuôi lông mày tươi sáng của cô.
Cô đã từng cho rằng trạng thái hạnh phúc đó tồn tại vĩnh hằng mà quên đi thực tế cửa ải khó nhất trong tình yêu chính là thời điểm bọn họ về ở chung.
Thịnh Hạ dựa vào trên tay vịn sô pha nhìn chằm chằm bức họa một lúc lâu.
Trước kia Mẫn Du nói: Thịnh Hạ, em chính là đang bị mâu thuẫn giữa cái gọi cảm tính kết hợp với lý tính.
Có lẽ đúng vậy.
Đôi khi cô tự thấy vui sướng như bao người bình thường mà cũng có khi cô khổ sở.
Đợi trong một thời gian lâu mà Nhậm Ngạn Đông còn chưa về.
Thịnh Hạ đi sang khu vực hành lang ngoài trời đang có bày biện một bàn cà phê và trà.
Tay cô nâng má đắm chìm vào toàn bộ khung cảnh bên ngoài.
Hôm nay thời tiết cũng như mọi ngày thường. Bầu trời không phải quá trong mà mây cũng không quá nhiều. Cảnh sông Hoàng Phố chìm trước sương mù mênh mông. Dù thời gian chưa phải buổi tối nhưng bên ngoài người qua lại cũng không ít.
Tiếng di động vang lên là Mẫn Du gọi đến làm Thịnh Hạ hoàn hồn nhận cuộc gọi.
Mẫn Du đã đến Thượng Hải. Cô vừa mới từ sân bay đi ra, đang ngồi trên xe vào nội thành.
Cô hỏi Thịnh Hạ: "Rời giường chưa vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!