Thịnh Hạ trước kia thích nhất được Nhậm Ngạn Đông ôm cô như vậy. Khi được anh ôm ấp cô cảm nhận trên người anh có hơi thở mát lạnh có thể đặc biệt chữa khỏi mọi muộn phiền. Nhưng hiện tại, hai người mặc dù gần sát nhau, lại có một vách tường vô hình phân tách cô cùng Nhậm Ngạn Đông ở hai bên.
Có lẽ, cô không nên nghe ba khuyên xuống dưới lầu cùng anh tâm sự. Cô càng nghe anh nói càng chắc chắn khẳng định cả hai người bọn họ đểu không hợp nhau như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Trước đây cô tự mình tưởng tượng lý do lý giải cho hành vi của anh như để tự thuyết phục chính mình không nên quá khổ sở vì anh thật sự bận mới không đi xem cô diễn tấu.
Cô chưa dám nghĩ đến cô và anh quá khác nhau cách nghĩ đến vậy, tựa như trời với đất.
Thẳng tanh thành khẩn tương đãi, có đôi khi là đem kiếm hai lưỡi, nó ở giải quyết một ít vấn đề đồng thời, cũng sẽ huỷ hoại một người đối một người khác ảo tưởng.
Loại cảm giác này đại khái tựa như khi mình còn trẻ có yêu thầm một người nào đó mà đối phương trong lúc vô tình chỉ nói một câu. Nhưng câu ấy lại có tác dụng giải khát một chút cho tâm hồn người đơn phương đang trong sa mạc hạn hán, có thể mập mờ hiểu như người đó cũng thích mình sao?
Chỉ có ai từng yêu thầm qua mới hiểu được cảm giác vui sướng này.
Sau đó, mình lại mới biết được rằng câu nói kia của anh đều không hề có ý tứ gì như ta tưởng tượng.
"Tam ca.
"Cô gọi anh một tiếng. Nhậm Ngạn Đông vẫn luôn để cằm ở trên đỉnh đầu của cô. Do vừa rồi cô không lên tiếng, anh mãi nhìn lùm cây ven đường, sau đó tự nhiên thất thần chìm trong suy nghĩ."Tam ca."
"Hửm?" Nhậm Ngạn Đông hoàn hồn, hỏi cô: "Làm sao vậy?" Chính anh cũng ý thức được anh đang ôm cô thật chặt làm cô không được thoải mái hô hấp nên anh từ từ buông lỏng lực đạo.
"Anh buông em ra mà bình tĩnh nói chuyện được chưa?"
Nhậm Ngạn Đông vẫn ôm cô như cũ không thả, "Anh muốn ôm trong chốc lát, lần sau anh không biết khi nào lại được ô mem như vậy nữa.
"Anh biết rõ rằng sau khi nói thẳng thắng rồi thì ngăn cách giữa anh và cô sẽ càng sâu. Thịnh Hạ hỏi anh:"Anh có từng hối hận hay không?
"Câu hỏi này làm cho cô càng nói càng thương tâm. Trầm mặc một hồi lâu, Nhậm Ngạn Đông:"Không hề hối hận, nói ra thì chúng ta mới biết được vấn đề nằm ở đâu." Anh cũng đáp ứng với yêu cầu của thịnh thúc thúc rồi, cùng Thịnh Hạ cởi mở chia sẽ mọi chuyện.
"trong lòng em nghĩ như thế nào khi cùng anh nói chuyện rõ ràng?" Dừng một chút, anh nói: "Anh đã suy đoán không đúng."
Ngay từ đầu, anh tự cho rằng cô là do để ý chuyện trước kia cho nên anh cho cô thời gian bình tĩnh, không muốn làm phiền cô.
Nhưng sau khi anh bình tĩnh mới bừng tỉnh nghĩ ra cô cùng anh càng lúc càng xa nhau, trong lòng cô để ý nhất không phải chuyện anh nói dối, cũng không phải quá khứ của anh mà chính là thái độ của anh đối với cô.
Nhưng giờ khắc này, anh lại cảm giác bản thân mình đã đoán sai một lần nữa, cô giống như còn chưa thõa mãn buông bỏ mọi chuyện.
Anh thoáng buông Thịnh Hạ ra: "Nói hết suy nghĩ trong lòng em cho anh biết được không? Anh mới nghĩ được kế tiếp mình phải làm gì.
"Bằng không đoán tới đoán lui cũng không ra kết quả. Thịnh Hạ ngửa đầu vừa đúng lúc anh rũ mắt xuống, tầm mắt hai người nhìn nhau. Cả hai dựa sát vào quá gần, có thể cảm nhận quanh quẩn hơi thở của nhau. Thịnh Hạ mau chóng dời đi tầm mắt, lướt qua đầu vai anh nhìn về phía sau khu hoa viên."Hành động của anh đứng ở góc độ bạn bè em đều có thể lý giải được nhưng em không phải bạn anh. Em mà sớm thông cảm được mọi việc anh làm thì khẳng định em không phải là người yêu."
Nhậm Ngạn Đông: "Còn mặt khác?"
Thịnh Hạ thực bất đắc dĩ: "Em còn muốn cùng anh nói chuyện nhưng anh và em không có tiếng nói chung thì nói làm gì nữa.
"Nhậm Ngạn Đông nhìn chằm chằm sườn mặt của cô, anh như đang suy nghĩ có nên nói tiếp ra hay không. Nhưng anh nói nữa sẽ khiến cô không chừng lại mất hứng. Thấy anh không hé răng, cho rằng anh không còn lời nào để nói, Thịnh Hạ xoay mặt,"Anh vẫn là cảm thấy chuyện cùng chủ đề nói chuyện cũng không có gì đáng bàn nữa đúng không?"
Nhậm Ngạn Đông: "Anh nói thêm thì lại sợ làm em mất hứng không?"
Thịnh Hạ gật đầu, vốn dĩ công bằng mà suy nghĩ thì nguy hiểm chính là lời nói thật có đôi khi lưỡi dao bén nhọn chọc phá mọi ảo tưởng tốt đẹp, chỉ khoét sâu thêm cho vết thương.
"Nói tiếp đi."
Nhậm Ngạn Đông: "Khoảng cách giữa chúng ta vốn dĩ là không có chung đề tài nói chuyện, không phải sao?
"Thịnh Hạ phát hiện sống lưng cứng đờ, biểu tình trên mặt cũng ngưng kết. Trước mắt bắt đầu là mơ hồ, lúc sau cô mới từ từ nhìn lại rõ. Thanh âm của cô nghe thật xa xôi, lại nặng nề,"Không chung đề tài thì em và anh còn bên nhau làm chi nữa?"
Nhậm Ngạn Đông đem cả người cô ôm chặt vào trong ngực, hỏi lại: "Em đúng là đã từng không thích chuyện chúng ta không có chung tiếng nói sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!