Chương 19: (Vô Đề)

Lễ Tình Nhân là ngày hôm sau, cũng chính là ngày thứ tư Thịnh Hạ rời đi. Nhậm Ngạn Đông chầm chậm mới tiếp thu sự thật rằng Thịnh Hạ và anh đã chia tay.

Mấy ngày liền không bơi lội, hôm nay buổi sáng hơn 5 giờ anh đã tỉnh, trở lại bơi bù cho mấy ngày trước.

Nhậm Ngạn Đông muốn bơi hai vòng bỗng có tiếng di động trên bàn vang lên, anh bước lên bờ.

Gió lạnh của tháng hai vẫn còn phảng phất. Từ bể bơi đi lên, anh mặc áo tắm dài.

Tiếng chuông liên tục vang, có vẻ có chút dồn dập, là mẹ anh gọi.

"Mẹ.

"Nhậm Ngạn Đông ngồi dãy ghế mây sát bể bơi, thuận tay đem gạt tàn thuốc trên bàn sang trước mặt. Nhậm phu nhân mở miệng liền hỏi:"Cầu hôn thành công không con? Khi nào hai người bọn con về nhà ăn cơm?

"Nhậm Ngạn Đông đã đem điếu thuốc ngặm trong miệng, tay bắt bật lửa chợt dừng lại, đem điếu thuốc thả xuống. Theo bản năng, anh không muốn nói thật cho mẫu thân biết."Con đi công tác, Lễ Tình Nhân không kịp trở về."

"Nhậm Ngạn Đông, con bao nhiêu tuổi rồi? Làm việc phải xem nặng nhẹ được chưa!"

Sau đó điện thoại liền cúp ngang.

Nhậm Ngạn Đông không muốn giải thích, anh biết mẫu thân nghĩ gì, mẹ anh đại khái cảm thấy lần trước anh vẫn là nói suôn như cũ, không hề có dự định cầu hôn gì.

Nhiều năm qua, anh đối với hôn nhân trước nay không có hứng thú, cũng không thích con nít. Cha mẹ cuối cùng từ bỏ hy vọng đối với anh, cũng lười quản.

Cùng Thịnh Hạ ở bên nhau, mẫu thân cho rằng bọn họ sẽ không lâu dài, sau khi anh tự tuyên bố ở weibo Thịnh Hạ là bạn gái, mẹ anh lại sinh ra có chút hy vọng cho rằng anh sẽ kết hôn.

Điếu thuốc Nhậm Ngạn Đông cầm cuối cùng cũng không hút.

Mấy ngày nay không chỉ là Hướng thư ký ngay cả các quản lý trong tập đoàn Viễn Đông đều cảm giác được Nhậm Ngạn Đông có chút bất thường.

Khi họp các quản lý báo cáo xong kết quả tiến triển của hạng mục, đang chờ anh cho ý kiến thì kết quả là anh nhìn chằm chằm màn hình notebook mà xuất thần, một chút phản ứng cũng không có.

Chờ anh cảm thấy được tất cả mọi người đang nhìn anh cũng là tự nhiên trấn định, chuyển sang nói phó tổng phát biểu ý kiến.

Phó tổng nội tâm: "......

"Sau khi tan họp, trở lại văn phòng, Nhậm Ngạn Đông suy xét một lát, anh gọi Mẫn Du. Mẫn Du trực tiếp tắt máy, anh gọi tiếp lần thứ hai. Mẫn Du nhíu mày, cậu ta còn có cái kiên nhẫn này à? Xem ra là có việc gấp, cô lúc này mới tiếp nghe. Nhậm Ngạn Đông cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi:"Thịnh Hạ cùng tôi chia ta, cô biết đúng không?"

Mẫn Du: "Cậu nghĩ đi?

"Chỉ có ba chữ, lại rõ ràng nghe ra cảm xúc bất mãn ở bên trong. Nhậm Ngạn Đông hiện tại không có nhiều thời gian cùng cô xả chuyện tào lao, thẳng đến chủ đề,"Thịnh Hạ đã từng gặp mặt một người bạn học cũ là lớp trưởng, cô có biết không?

"Anh cảm giác câu nói này thật vô nghĩa, Thịnh Hạ vàMẫn Du trước nay không có bí mật, Mẫn Du không có khả năng không biết người này. Mẫn Du sửng sốt, chớp chớp mắt, như suy tư, không đáp hỏi lại:"Cậu hỏi cái này để làm gì?"

Nhậm Ngạn Đông nhàn nhạt nói: "Đừng giả bộ hồ đồ, tôi không hứng thú đâu. Câu ta thọc gậy bánh xe đều đào tường nhà tôi, cô nói xem tôi giờ muốn làm gì?"

Mẫn Du: "......"

Cô đã xác định được chỉ số thông minh của Nhậm Ngạn Đông thật là bị rơi vào mương.

Xem ra chuyện chia tay, anh ta cũng không phải thờ ơ.

Thịnh Hạ chỉ nói đơn giản cho cô biết là đã chia ta mà Mẫn Du cũng không hỏi cụ thể thêm.

Cô hiểu Thịnh Hạ đang đắm chìm trong bi thương nhưng một chữ cũng không nói, cô cũng không đành lòng hỏi.

Mấy ngày nay, công tác của Thịnh Hạ vẫn luôn được an bài chu toàn, hận không thể một ngày 24 giờ mà dốc sức làm. Khi bận, cô ấy tập trung làm việc nhưng một khi rảnh rỗi, cô sẽ thất thần nhìn bên ngoài vô định.

Trong điện thoại trầm mặc một vài giây, Nhậm Ngạn Đông cho rằng Mẫn Du có biết nhưng cam chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!