Chương 15: (Vô Đề)

Chào hỏi xong, Nhậm Ngạn Đông nói thẳng minh vì sao gọi điện thoại đến, anh cùng thôn thư ký nói về phòng đọc của trường học, hỏi: "Hạ thư ký, bên kia có phải có đăng báo tường hay không?"

Thôn thư ký giọng lớn đáp lời, "Có có có, chính là vì anh mà đăng lên, nhưng nhìn rất đẹp."

Nhậm Ngạn Đông: "... Hạ thư ký, là như thế này, tôi sợ đến lúc đó sẽ có phóng viên chụp đến, tôi cũng chỉ giúp bọn nhỏ một ít trong khả năng cho phép trợ giúp.

"Anh hy vọng thôn thư ký đem những ảnh chụp đó gỡ xuống, tránh sau này bị để ý. Thôn thư ký hiểu được, cái này Thẩm lão sư là làm việc tốt nhưng không muốn nhiều người biết, anh đáp lời,"Được, tôi sẽ cho gỡ bỏ hết."

Nhậm Ngạn Đông: "Tôi cũng không có những ảnh chụp đó, còn muốn phiền chú gửi lại đây cho tôi.

"Bọn họ tiếp tục trò chuyện, thanh âm vang trong xe quanh quẩn. Thịnh Hạ như đang giữa cảm giác khiếp sợ, còn chưa hoàn hồn. Ngay từ đầu, cô cho rằng chỉ là thanh âm giống nhau. Nhưng nghe được cuối cùng, cô xác định, chính là thanh âm tam ca. Thẩm Lăng - công ty lớn ở Bắc Kinh - thanh âm tam ca - quê quán Hạ Mộc Cô trong đầu như lướt qua mau các mảnh ghép hình, một mớ hỗn độn. Kết thúc trò chuyện, màn hình di động tối lại, nhưng Thịnh Hạ tay vẫn còn giơ di động. Đại bá ý bảo cô:"Hạ Hạ, được rồi, cất di động vào đây đi."

Thịnh Hạ hoàn hồn, phản ứng chậm nửa nhịp, "Được.

"Cô cố ý click mở nhật ký cuộc gọi vừa rồi, xem dãy số, là số điện thoại cô rất quen thuộc. Lúc trước trong tâm đang cảm thấy thật may mắ giờ hoàn toàn tan biến. Đại bá nhịn không được lại cảm khái nói:"Thẩm lão sư thật là người tốt."

Thịnh Hạ: "Uhm."

Thanh âm quá nhỏ không hẳn là giọng nói.

Nhỏ đến chính cô cũng không biết rốt cuộc nói gì.

Chân tướng rõ ràng đã miêu tả sinh động, cô lại mau đè ép đi xuống.

Cũng có lẽ, anh chỉ là trùng hợp làm công tác từ thiện?

Thịnh Hạ, mày xem mày thật đáng thương, bắt đầu lừa mình dối người, mày có biết hay không?

Nhìn hai bên đường núi rừng đen như mực, cô trong lòng vẫn luôn lặp lại câu nói kia.

Bầu trời hoàn toàn chìm trong đen tối, trên đường núi cơ hồ không có một bóng người.

U ám, yên tĩnh.

Thịnh Hạ nhìn kính chiếu hậu, đường phía sau bị đêm tối cắn nuốt.

Đại bá tán gẫu, "Hạ Hạ, chuẩn bị khi nào kết hôn a? Cũng không còn nhỏ, thời điểm tuổi này phải tranh thủ cũng không thể co kéo tuổi trẻ hoài, qua năm liền 26.

"Ở bọn họ nơi này, nữ 25 tuổi cơ bản đều đã kết hôn, kết hôn còn sớm hơn chút, con đều được vài tuổi. Thịnh Hạ đạm cười,"Con không vội."

Đại bá nhịn không được quở trách ba cô, "con xem ba con đi, cả ngày chỉ biết lo việc của mình, cũng không thu xếp hôn nhân đại sự của con."

Thịnh Hạ cũng theo đó đem câu chuyện chuyển sang ba cô, "ba con hiện tại quanh năm suốt tháng bận rộn, con muốn gặp ông đều phải hẹn trước."

Hơn hai mươi phút sau, Minibus quẹo vào đầu đường thôn.

Thôn không lớn, tổng cộng có trăm hộ dân, thôn đầu có mấy nhà lầu, mặt khác có vài nhà ngói thấp bé.

Trong thôn cũng không đèn đường, có chút ánh sáng phát ra từ cửa sổ nhà dân.

Không vài phút, Minibus dừng lại ở cửa nhà một hộ ven đường, đây là nhà đại bá, tổng cộng bốn gian nhà ngói.

Nhà Đại bá có hai con đều ở trong huyện học cấp trung học, cũng mua phòng ở ở bên kia, phòng ở quê quán cũng khá vắng vẻ.

Xe dừng lại, vang lên vài tiếng chó kêu.

Cửa lớn trong nhà mở ra, bá mẫu còn có một ông cụ ra đón.

Ông cụ là người năm đó bà cô thương mà cùng ở thôn quê này không trở về Bắc Kinh, ông là giáo viên già ở thôn, hơn 70 tuổi, vẫn hay dạy chữ cho bọn nhỏ đi học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!