Nhậm Ngạn Đông nhìn chằm chằm Thịnh Hạ mấy giây, cô không phản ứng lại, anh ngồi vào bên cửa sổ sát sô pha, tùy tay cầm quyển tạp chí.
Thịnh Hạ vẫn luôn vội vàng chọn túi, không chú ý tới biểu tình cùng ánh mắt Nhậm Ngạn Đông.
Nhậm Ngạn Đông lật xem chính là tạp chí thời trang, nhìn hai trang sau, ngước mắt hỏi Thịnh Hạ: "Đêm nay không ít người tham gia?"
Thịnh Hạ đáp thanh âm có lệ ' uhm ', cô cầm ba túi xách, hỏi Nhậm Ngạn Đông, "Tam ca, cái nào xứng với váy em đang mặc?
"Nhậm Ngạn Đông chỉ chỉ cái bên trái, còn không kịp nói gì, di động Thịnh Hạ vang lên, Mẫn Du đã tới cửa biệt thự rồi. Thịnh Hạ đem phóng hai cái túi còn lại trên sô pha,"Giúp em cất túi xách vào kệ." Đi đến cửa phòng ngủ, cô lại đột nhiên nghỉ chân xoay người, "Tam ca, buổi tối nếu anh không bận thì thu dọn hành lý giúp em, em cùng bà cô về quê ngày mai đó."
Nói xong, cô vội vàng xuống lầu.
Bế quan lâu lắm, Thịnh Hạ cảm giác đêm nay không khí đều phá lệ mới mẻ.
Đêm nay bữa ăn hẹn ở một nhà hàng đặc sắc tại gia, bởi vì trên đường đông xe một lát, khi Thịnh Hạ cùng Mẫn Du đến nơi thì những người khác đều đến đông đủ.
Cửa phòng đẩy ra, Thịnh Hạ liền thấy được đạo diễn điện ảnh Chu Minh Khiêm.
Chu Minh Khiêm đang ngồi cùng bên cạnh nam nhân nói chuyện, nam nhân kia mặc sơ mi trắng, không mang nút tay áo, ống tay áo áo sơmi thực tùy ý thả lỏng chỗ cánh tay.
Hai chân bắt chéo, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, không biết Chu Minh Khiêm nói gì đó, khóe miệng của người này cười hồi lâu vẫn chưa tan đi.
Thịnh Hạ cùng Mẫn Du đi vào phòng, nam nhân nghe tiếng ngước mắt, vừa lúc cùng Thịnh Hạ bốn mắt nhìn nhau, chỉ có một cái chớp mắt ngắn ngủn đối diện, Chu Minh Khiêm cười cùng Thịnh Hạ nói: "Còn tưởng rằng em không tới, đang chuẩn bị đem nước mắt này thay bữa cơm."
Thịnh Hạ tầm mắt ngay sau đó chuyển tới trên người Chu Minh Khiêm, "Nghe nói đêm nay là Chu đại gia mời khách, trên đường đi em kích động đến khóc nhòa cả lớp hóa trang, đến toilet chỉnh trang, chậm trễ đến bây giờ."
Mẫn Du: "Hai người các ngươi cũng đừng tân bóc lẫn nhau nữa."
Nói giỡn xong, các cô ngồi vào vị trí.
Thịnh Hạ cùng Chu Minh Khiêm cũng không phải rất quen thuộc, lúc trước cô diễn tấu nên muốn tuyên truyền bằng một đoạn phim ngắn, Mẫn Du đã tìm Chu Minh Khiêm hỗ trợ, chỉ một ngày cô làm việc chung Chu Minh Khiêm nên khá thân quen như bằng hữu về sau.
Đêm nay bữa tiệc vốn dĩ đã sớm nên hẹn trước đó nhưng Mẫn Du vẫn luôn nói mặc kệ nhiều chuyện quan trọng cần thiết thì cũng phải đợi Thịnh Hạ kết thúc kỳ thi mới bàn công việc.
Thịnh Hạ chỉ nhận thức hai người ngồi cùng bàn, một là Chu Minh Khiêm, hai là biên kịch.
Chu Minh Khiêm giới thiệu cho cô qua một vòng nhưng cô cũng không ấn tượng nhớ hết thân phận địa vị, cuối cùng mới giới thiệu người ngồi cạnh anh.
"Đây là lão bản Phẩm Ngu của chúng ta, Lệ Viêm Trác.
"Thịnh Hạ khá kinh ngạc, lão bản cũng tới? Nhưng biểu tình trên mặt cô cũng như bình thường, cười nhạt cùng Lệ Viêm Trác như chào hỏi. Lệ Viêm Trác nói cũng không nhiều,"Nghe danh đã lâu."
Thịnh Hạ tổng thể cảm giác Lệ Viêm Trác có điểm quen mắt, giống như đã từng quen biết, vừa rồi khi vào cửa cô liền cảm giác quen mặt, nhưng nghĩ không ra gặp qua ở đâu. Cô có trí nhớ thật không tốt lắm, không đặc biệt quá quan tâm người cùng sự việc nếu không quá ấn tượng.
Tựa như lão công của Hạ Mộc, Kỷ Tiện Bắc.
Thẩm Lăng nói, cô khi còn nhỏ có gặp mặt Kỷ Tiện Bắc, nhưng cô một chút ấn tượng cũng không có.
Hôm nay tụ ở bên nhau, chủ yếu là bàn kịch bản phim, kịch bản sửa lại năm lần, cuối cùng bản này Chu Minh Khiêm mới vừa lòng, không chỉ là anh, ngay cả nhà đầu tư đều cảm thấy Thịnh Hạ đóng vai nhân vật hình tượng này rất vừa mắt.
Như thế nào vừa mắt?
Tự nhiên là muốn thêm cảnh diễn, đem cô cùng nam chính tăng thêm vài cảnh diễn tình cảm.
Mẫn Du vừa nghe nói muốn thêm cảnh diễn tình cảm, liền không làm, cô buông chiếc đũa chạy nhanh, "Còn may tôi chưa ăn, bằng không há miệng mắc quai, tôi sẽ rất ngượng ngùng cự tuyệt cậu.
"Đại gia biết cô nói giỡn, không khỏi bật cười. Chu Minh Khiêm đôi mắt nửa mị,"Mẫn Du, cô không có lương tâm a, lúc cô muốn tôi hỗ trợ, tôi liền nhanh giúp mà không cần giấy tờ?"
Mẫn Du uống nước trái cây: "lương tâm tôi quên mang theo khi ra khỏi nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!