Thịnh Hạ cảm giác nụ hôn của Nhậm Ngạn Đông không những có thể chữa khỏi tâm tình không vui của cô, còn có công hiệu tiêu trừ cảm giác khẩn trương, cô hài lòng đẩy cửa xuống xe.
Tiến vào trước cổng trường, cô lại xoay người.
Nhậm Ngạn Đông vẫn luôn nhìn theo bóng dáng cô, bỗng nhiên cô dừng bước, anh liền hạ cửa sổ xe.
Thịnh Hạ hướng anh nhướng mi mắt, lại cùng anh vẫy vẫy tay.
Theo dòng người, cô vào sân trường.
Nhậm Ngạn Đông khởi động xe, tìm vị trí dừng đậu xe, đem ghế dựa ngã dài ra sau. Tối hôm qua anh ngủ không ngon giấc, chuẩn bị nhắm mắt một chút.
Vừa mới nằm xuống vài phút, liền có điện thoại, là của Thẩm Lăng.
Thẩm Lăng hiện tại ở tập đoàn Viễn Đông, đang chờ trong văn phòng Nhậm Ngạn Đông, "Cậu không có đến công ty?
"Anh buổi chiều cũng không tiếp tục tham gia hội nghị, tới đây tìm Nhậm Ngạn Đông, kết quả thư ký nói cho anh biết Nhậm tổng không có tới công ty. Nhậm Ngạn Đông hỏi:"Chuyện gì?"
Thẩm Lăng: "Còn có thể chuyện gì, cậu xem nhưng cái thư kia không, tôi cho ngươi đưa tới."
Nhậm Ngạn Đông: "Uhm, phóng thư ký nhận đi.
"Đó là những thư tay từ các đứa trẻ tại vùng núi viết cho anh, cũng là quê của Hạ Mộc. Lúc trước anh để lại địa chỉ tập đoàn Thẩm thị, các đưa trẻ trong thôn đều gửi thư tay tới cho Thẩm Lăng. Thẩm Lăng hỏi:"Sắp kỳ nghỉ đông, cậu năm nay có đi về đó hay không?"
Nhậm Ngạn Đông cùng đi ba năm, năm trước anh còn đi một lần, khi đó anh đã cùng Thịnh Hạ bên nhau, nhưng anh cũng đã từng hứa với tụi nhỏ, chờ chúng nghỉ đông thì anh về thăm.
Suy nghĩ mãi thì anh vẫn là nên thực hiện lời hứa với bọn nhỏ.
Cuối cùng một lần giờ dạy học, anh cùng bọn nhỏ trò chuyện, về sau anh khi tới thăm thì sẽ có gặp thầy cô mới đến đây.
Bọn nhỏ thật thiếu thốn, nhưng chúng cũng tự hiểu là bởi vì ngoài thôn thỉnh thoảng liền có thầy cô giáo sang, mấy tháng sau lão sư cũng mới trở lại.
Mặc dù có đôi khi không có thầy cô, bọn nhỏ cũng sẽ viết thư cho anh, kể về chuyện học tập, trường học, còn kể thêm phòng học hiện tại có thiết bị chiếu hình, còn có TV.
Một vài chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nói một ít việc nhỏ vụn vặt linh tinh.
Nhậm Ngạn Đông hồi Thẩm Lăng: "Không đi."
Thẩm Lăng: "Ân." Anh nói: "Hạ Mộc cùng Kỷ Tiện Bắc, hai vợ chồng người ta đang tốt như vậy, cậu lại về quê quán người ta quấy rầy, mặc kệ lý do gì thì cũng đều không thích hợp."
Ngoài trừ nguyên nhân này, hiện tại lại có thêm một lý do là bởi Thịnh Hạ.
"Thịnh Hạ cùng cậu bên nhau, trước sau gì cậu cũng bị đá nhưng cậu phải có nghĩa vụ toàn tâm toàn ý đối với cô ấy, tính tình cô ấy mà chỉ chơi đùa với cậu thì cậu cũng phải thật tâm đối xửa tốt, biết không?
"Anh vừa cười nói xong thì thật hả giận. Nghĩ Thịnh Hạ như vậy tính khí khó chiều, nói không chừng đem lão tam hướng chỉnh đến thảm, anh nghĩ đến mà thấy thật thú vị. Nhậm Ngạn Đông thanh âm lạnh thấu xương,"Thẩm Lăng, cậu có bệnh phải không?"
Thẩm Lăng cười, "Sao cậu biết hay vậy?
"Anh ta đã đi sang cửa thang máy, ấn đi xuống. Thang máy đến, anh không quên dặn dò thêm cho Nhậm Ngạn Đông, ngữ khí cũng khôi phục nghiêm trang:"Những bức thư đó cậu xem xong thì đưa Hướng thư ký gửi lại tôi, để Thịnh Hạ thấy được vạn nhất không hay đâu?"
Anh chuyển đề tài, "Tuy rằng Thịnh Hạ căn bản là sẽ không để trong lòng, nhưng đương nhiên vẫn là tôn trọng cô ấy."
Anh cố ý tạm dừng, "Nói không chừng vận khí của cậu không tồi, Thịnh Hạ đột nhiên có tâm tình đồng tình, liền dung nạp cậu thêm."
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Thẩm Lăng không để Nhậm Ngạn Đông cơ hội nói chuyện, trực tiếp treo điện thoại.
Tuy rằng Thẩm Lăng nói mười câu thì có chín câu đều là vô nghĩa, nhưng còn có một câu mang tiếng người.
Nhậm Ngạn Đông cũng tính toán đem những bức thư đó cất ở chỗ Thẩm Lăng, về sau anh chỉ quyên tiền từ thiện, mặt khác cần ra mặt đại diện sẽ co nhân viên công tác của Thẩm thị thay thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!