Chương 11: (Vô Đề)

Nhậm Ngạn Đông tới thư phòng mờ ngăn kéo trong của bàn làm việc cất bức họa vào, nhìn vào hết thảy đều là kiệt tác Thịnh Hạ, mỗi lần cô vẽ một bức cho anh như thay cho một lời nanh lại.

Lần trước cô vẽ trên đề thi bức ' Thịnh thị đại đao ', anh cũng tách ra cất vào đây.

Thời gian quá muộn, Nhậm Ngạn Đông không đi sang chung cư, nhắn tin cho Thịnh Hạ : [ sáng mai em dậy thì gọi điện thoại anh. ]

Bận rộn một ngày, Nhậm Ngạn Đông khá mệt mỏi chỉ đơn giản tắm xong rồi vào phòng chuẩn bị đi ngủ.

Trong nhà cũng như bình thường, không gian an tĩnh dù là có Thịnh Hạ ở đây hay không.

Nhưng có chút khác biệt vì lúc cô không ở nhà thì sự an tĩnh này có thêm quạnh quẽ, thậm chí là trống vắng.

Đêm nay mặc dù không có Thịnh Hạ, Nhậm Ngạn Đông cũng theo thói quen đem chính gối đầu của mình đặt ở giữa giường.

Thịnh Hạ ngủ có thói xấu xem anh như bức tường chắn ngang mà cô sẽ từ trên người anh lật qua. Anh luôn ngủ ở giữa giường để dành vị trí trống hai bên sườn cho cô lăn lộn, miễn cho cô lật qua bị trúng ngay mép mà rớt xuống.

Anh đến bây giờ cũng không nghĩ thông suốt, chỉ là ngủ một giấc mà cô lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy lăn lộn?

Cô có thói quen được anh ôm trong lòng ngực thẳng đến lúc cô ngủ say, nhưng khi ngủ rồi cô không thích bị cánh tay anh đè nặng mà tự buông anh ra.

Nhưng mỗi lần nửa đêm, ngủ đến mơ mơ màng màng, nửa ngủ nửa tỉnh gian, đều sẽ từ trên người anh lăn từ bên trái sang đến phía bên phải, có khi có thể là bởi vì không đủ sức lực, sẽ bò đến trên người anh liền không xuống.

Rất nhiều lần, anh bị cô đè nặng khó chịu, thở không nổi, nghẹn thở mà tỉnh...(bà này tướng ngủ đúng xấu... kakak)

Nhậm Ngạn Đông trước khi ngủ hướng mắt nhìn di động thấy không có tin nhắn từ cô, anh tắt đèn ngủ.

Thịnh Hạ đêm nay giấc ngủ chất lượng không ra sao hết nên khi Nhậm Ngạn Đông nhắn tin thì cô còn ở cảm xúc ấp ủ mơ màng, sợ nói chuyện phiếm thì càng phấn khởi khó ngủ, cô liền không hồi đáp.

Lúc trước khi còn đi lưu diễn cô cũng chưa từng khẩn trương giống như bây giờ, chỉ là thi lên thạc sĩ mà đã khiến cho mất ngủ.

Ngày hôm sau 6 giờ, Thịnh Hạ liền dậy.

Tuy rằng ở bên này có hai ngày, Hạ nữ sĩ vẫn cho a di sang đây bồi nấu cơm cho cô.

Bữa sáng thức ăn phong phú, Thịnh Hạ sợ khi đói không có sức lực làm bài thi nên cố mà ăn nhiều chút.

Di động vang lên, Nhậm Ngạn Đông nhắn đến: [ còn chưa dậy hả? ]

Thịnh Hạ dùng ngón tay phát tin nhắn bằng giọng nói: "đang ăn sáng."

Nhậm Ngạn Đông: "Ăn nhiều một chút, đừng đến lúc đó đói ở trường thi sức lực đều không có."

Thịnh Hạ: "......

"Không thèm phản ứng đáp trả anh. Âm nhạc tiếng chuông di động vang lên, cô còn nghĩ rằng là Nhậm Ngạn Đông gọi điện thoại tới, không nghĩ tới là Hạ nữ sĩ, cô thuận tay nghe,"Mẹ."

Hạ nữ sĩ: "Cơm sáng ăn nhiều một chút, thi đến tận ba tiếng sẽ tiêu hao đại tránh đến lúc thi không nghĩ ra một chữ.

"Thịnh Hạ thiếu chút nữa bị nghẹn đồ ăn trong miệng, ở nào đó thời điểm, cô cảm giác Nhậm Ngạn Đông cùng Hạ nữ sĩ càng giống mẹ con hơn cả cô, cách nói của hai người cực kỳ nhất trí. Thanh âm của Hạ nữ sĩ truyền đến lần thứ hai:"Sau đó hai ngày hoàn toàn giải phóng, mặc kệ thi tốt hay không, thi đậu con sẽ tiếp tục vất vả ba năm, thi không đậu con cũng có thể cả ngày chơi."

Thịnh Hạ: "...

"cạn lời để nói. Hạ nữ sĩ dù sao cũng là lão sư, tuy rằng trước lúc thi sẽ tạo áp lực, mỗi ngày không nề này đốc xúc cô đọc luyện sách đề thi đến là phiền, nhưng trước thi thì tuyệt không cho cô thêm áp lực. Hạ nữ sĩ:"Thi xong con có thể tìm một chỗ đi chơi để thả lỏng tinh thần."

Tiếp, "Đúng rồi, cuối tuần này bà cô trở về thôn, nói phải về nhà đặt mua hàng tết, nghe nói bọn họ bên kia ăn tết rất náo nhiệt, con nếu là không sợ lạnh thì qua bên đó chơi mấy ngày."

Thịnh Hạ hỏi: "chỗ đó lạnh lắm không?"

Hạ nữ sĩ: "Độ ấm cùng bên này cũng không kém bao nhiêu, nhưng hơi bất tiện không có điều hòa sửi ấm, vì là phòng ở tại nông thôn nên không phải đều có điều hòa." Họ sợ suốt ngày mở ra thì lãng phí điện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!