Chương 95: Sinh con hạnh phúc biết bao!

Sau khi nhận ra cơ thể có điều bất ổn, Lâm Kiều không dám chậm trễ dù chỉ một chút, nửa đêm vội vàng chạy tới khoa cấp cứu bệnh viện.

Bác sĩ kiểm tra xong nói rằng có cơn co t* c*ng, nhưng chưa nghiêm trọng, kê thuốc ức chế co bóp rồi bảo cô về nhà nằm nghỉ là được.

Giang Gia Kính vẫn thấy không yên tâm, quyết định cho cô nhập viện. Lâm Kiều thì cảm thấy không có vấn đề gì lớn, nhưng thấy anh lo lắng đến mức mồ hôi đầm đìa, cuối cùng cũng chiều theo ý anh, làm thủ tục nhập viện sớm.

Sau khi nhập viện và dùng thuốc, tình trạng của Lâm Kiều khá hơn, cô nằm nghỉ trên giường, ngủ một giấc rất yên, đến khi tỉnh lại thì đã hơn chín giờ sáng.

Lúc ấy, dì Lưu và Chu San cũng đã tới, dì Lưu còn đặc biệt mang theo bữa sáng cho cô.

Thấy Lâm Kiều không sao, Giang Gia Kính nói sẽ về nhà lấy đồ. Hai người vốn đã chuẩn bị sẵn đồ dùng cần thiết cho việc nằm viện, đặc biệt là đồ cho em bé, tất cả đều để trong một chiếc vali. Giờ cô đã nhập viện rồi, tiện thể mang hết sang luôn.

Dì Lưu nhìn sắc mặt Lâm Kiều, thấy không có gì đáng ngại, liền khuyên: "Tôi thấy Kiều Kiều chẳng có chuyện gì, không cần phải nằm viện đâu." Người lớn tuổi thường có quan niệm riêng, bà thở dài: "Tôi biết bệnh viện này đắt, môi trường cũng tốt, nhưng tốt đến mấy cũng không bằng ở nhà, tốt đến mấy thì vẫn là bệnh viện."

Chu San cũng nói: "Đúng đó, tôi vừa hỏi bác sĩ xong, họ nói có thể về nhà." Cô nhìn Giang Gia Kính một cái: "Anh cũng đừng lo lắng quá."

Giang Gia Kính nhíu mày, không nói gì.

Thấy vậy, Lâm Kiều mỉm cười với anh: "Không sao đâu, anh cứ về lấy đồ đi." Rồi cô quay sang dì Lưu và Chu San: "Cứ để anh ấy đi lấy. Bụng mình yên tĩnh thì càng tốt, còn nếu có động tĩnh thì chuẩn bị sớm vẫn hơn là đến lúc đó rối tung lên."

Giang Gia Kính lặng lẽ nhìn Lâm Kiều, ánh mắt hai người giao nhau, có một sự ăn ý không cần lời nói.

Rồi anh ra ngoài.

Cô xuống giường đi vệ sinh, rửa mặt, buộc tóc.

Dì Lưu bày bữa sáng ra, Chu San dựa vào cửa phòng rửa mặt nói: "Sáng nay tới phòng yoga không thấy cậu đâu, gọi điện cũng không được, mình còn đoán có khi cậu sinh rồi, vội vàng chạy tới bệnh viện, dọc đường suýt nữa thì sợ chết khiếp."

Trước đó Chu San cũng từng cùng Lâm Kiều đi khám thai, hơn nữa cô ấy cũng sinh con tại bệnh viện này.

Lâm Kiều vừa định kể lại chuyện tối qua thì cửa phòng lại mở ra, Triệu Đế và Lý Gia Thụy đến thăm cô.

"Sao hai người cũng biết vậy?" Lâm Kiều không ngờ chỉ đau bụng một chút mà đã làm kinh động tới từng này người.

Triệu Đế nói: "Còn không phải ông chồng tốt của em sao."

Cô ấy biết Giang Gia Kính không có mặt nên nói chuyện cũng chẳng khách sáo: "Sáng sớm năm giờ đã chạy tới hỏi chị chuyện thuê bà chăm trẻ, chị còn tưởng em sinh rồi cơ."

Những việc lặt vặt như thuê bà chăm trẻ đều do Triệu Đế lo liệu.

Lâm Kiều cười cười, đối với sự bảo bọc quá mức của Giang Gia Kính cũng không nói gì.

Bệnh viện có sẵn kem dưỡng dành cho phụ nữ mang thai. Sau khi rửa mặt, cô thoa qua loa rồi ra ngoài ăn sáng.

Triệu Đế và Lý Gia Thụy không ở lại lâu, thấy cô không sao thì đi làm việc. Bệnh viện có chuyên gia dinh dưỡng phụ trách bữa ăn của cô, sau khi ăn xong, cô bảo dì Lưu không cần chạy tới chạy lui nữa, nếu thèm món gì sẽ gọi điện về.

Chẳng bao lâu sau, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Chu San và Lâm Kiều.

Dạo này Chu San không tham gia đoàn phim nào, thời gian rảnh rỗi rất nhiều, nên ở lại với cô.

Cả hai đều không nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì, ai ngờ dì Lưu vừa rời đi chưa được năm phút, cơn co t* c*ng của Lâm Kiều đã tăng lên rõ rệt.

Chu San hoảng đến mức nói năng lắp bắp, vội vàng chạy đi gọi bác sĩ.

Bác sĩ vừa kiểm tra liền nói, cổ t* c*ng đã mở một phân.

Lâm Kiều còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã ngồi lên xe lăn, được đẩy đi truyền magie sulfat, dùng thuốc giữ thai.

Lúc ấy, đầu óc Lâm Kiều cũng rối bời, không biết phải làm sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!