Chương 94: Những ngày nhỏ bé ấm áp và quấn quýt

Hôm ấy trời mưa.

Mưa lất phất rơi xuống mặt đất, rất nhanh đã loang lổ thành từng mảng.

Lúc này chỉ còn một tháng nữa là đến ngày dự sinh của Lâm Kiều.

Hai người tới bệnh viện làm lần khám thai cuối cùng trước khi sinh. Vừa bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện mới phát hiện trời đã đổ mưa. Họ không mang theo ô, mà bãi đỗ xe ngoài trời lại còn cách một đoạn. Giang Gia Kính quyết định tự mình chạy đi lấy xe trước, để Lâm Kiều đứng chờ dưới mái hiên.

Giang Gia Kính chạy đi thật.

Lâm Kiều nhìn theo bóng lưng anh lao vào màn mưa, không nhịn được lấy điện thoại ra quay một đoạn video, rồi gửi cho anh qua WeChat, kèm theo một dòng chữ: [Sau này nếu con gái còn phải học bài "Bóng dáng sau lưng" của Chu Tự Thanh, thì em sẽ lấy đoạn video này cho con bé xem.]

Gần mười phút sau anh mới quay lại, lái xe từ con dốc nghiêng đến trước mặt cô. Cô đỡ bụng, chậm rãi ngồi vào ghế phụ.

Liếc nhìn một cái, Giang Gia Kính đã ướt sũng từ trong ra ngoài, nước theo tóc nhỏ tong tong xuống, ghế da trong xe cũng loang lổ vệt nước. Trời lại lạnh, cả người anh toát ra hơi lạnh.

Khi chỉ ướt sơ sơ, người ta còn nghĩ cách khắc phục; ướt đến mức này rồi thì ngược lại chẳng buồn để tâm nữa. Sắc mặt Giang Gia Kính vẫn bình thản, anh tiện tay mở điện thoại, lúc này mới thấy tin nhắn cô gửi.

Lâm Kiều lấy khăn giấy ở bảng điều khiển trung tâm, rút ba tờ lau cho anh.

Xem xong video, Giang Gia Kính mỉm cười hỏi: "Em nghĩ lung tung gì thế? Rõ ràng anh sợ em bị ướt thôi, Quyền Quyền ở trong bụng em thì có sao đâu, mưa cũng đâu xuyên qua được bụng em."

Giọng anh bình thản như mọi ngày, nhưng chính sự bình thản ấy lại khiến người ta cảm thấy dịu dàng quyến luyến.

Lâm Kiều dần nhận ra Giang Gia Kính ngày càng biết cách bày tỏ tình yêu. Có lẽ bởi vì tình yêu giữa họ hiện diện ở khắp mọi nơi.

Và bản thân cô cũng rất tuyệt.

Bởi cô là người có thể cảm nhận được tình yêu, biết trân trọng và biết ơn, không vì tình yêu ấy nhỏ bé mà cho rằng nó không đáng kể.

Cuộc sống giống như một miếng bọt biển thấm đẫm yêu thương, nên ngay cả những chuyện vụn vặt tầm thường cũng có thể vắt ra vị ngọt.

Ba tờ giấy trong tay Lâm Kiều đã ướt đẫm, cô lại rút thêm ba tờ khác tiếp tục lau cho anh.

Vừa lau vừa nói: "Vậy thì câu hỏi đặt ra là thế này: em và Quyền Quyền cùng mắc kẹt trong một cơn mưa lớn, còn anh thì có một chiếc ô trong tay. Anh sẽ đưa ô cho ai?"

Giang Gia Kính khựng lại.

Con còn chưa sinh mà đã ra đề khó cho anh thế này?

Huống chi, lúc hỏi câu hỏi làm khó người ta như vậy, người phụ nữ này lại đang làm một việc dịu dàng đến thế — bàn tay cầm khăn giấy mềm mại nhẹ nhàng lướt trên gương mặt anh, thần sắc cô chăm chú, hàng mi dài đổ bóng cong cong dưới mắt. Có lẽ do mang thai, từng nét nơi khóe mắt chân mày đều toát ra vẻ hiền hòa, ấm áp của người mẹ.

Anh cũng bất giác nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, dù bản thân không nhận ra, giọng nói vẫn thong thả: "Còn phải chọn sao? Anh giữ ô cho mình."

Lâm Kiều sững người, động tác trên tay dừng lại.

Cô đã nghĩ đến rất nhiều đáp án: anh sẽ đưa ô cho cô, hoặc cho con gái, hoặc vứt ô đi để cả nhà cùng ướt mưa.

Nhưng tuyệt nhiên không ngờ anh lại nói sẽ giữ ô cho mình.

Lâm Kiều ngước mắt, mỉm cười nhìn anh: "Ồ?"

Trong ánh mắt mơ hồ có chút sát khí lẫn tò mò.

Khóe mày Giang Gia Kính tràn đầy ý cười: "Anh biết ngay mà, kiểu gì em cũng cho anh ánh mắt giết người, không trừng thì liếc, không liếc thì giống bây giờ, nói chuyện nửa mỉa nửa chọc."

Lâm Kiều "hừ" một tiếng, ném mấy tờ khăn giấy ướt sũng lên ngực anh.

Giang Gia Kính cười lớn, vươn tay nắm chặt tay cô, đặt vào lòng bàn tay rồi hôn nhẹ một cái: "Đừng vội. Ý anh là anh cầm ô, em ôm Quyền Quyền, anh đứng dưới mưa, che ô cho hai mẹ con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!