Ánh rạng đông xuyên qua rèm cửa mỏng, mờ ảo tràn vào căn phòng.
Lâm Kiều và Giang Gia Kính nằm trên giường, lười biếng nhìn về phía xa, nơi biển và trời giao nhau rực rỡ huy hoàng.
Họ luôn bận rộn đến mức đã ôm nhau ngủ không biết bao nhiêu lần, nhưng lại hiếm khi được cùng nhau tỉnh dậy trong buổi sớm.
Dường như mỗi sớm mai đều là chạy đua với thời gian: chuyến bay sớm của cô, cuộc họp sáng của anh; lịch quay sớm của cô, những cuộc gặp sớm của anh.
Có thể nằm nán lại bên nhau thế này là một xác suất vô cùng nhỏ.
Giang Gia Kính dùng một tay ôm Lâm Kiều, tay kia lướt điện thoại. Cô nghiêng người lại gần xem mới biết anh đang rối rắm, muốn xóa những tấm ảnh thân mật chụp tối qua, nhưng tấm nào cũng không nỡ.
Cô cười như chuyện chẳng liên quan đến mình: "Không nỡ thì ngay từ đầu đừng chụp làm gì."
Anh khẽ hừ một tiếng, giọng điệu lười biếng: "Đừng nói, giờ anh mới hiểu vì sao em có nhiều fan chụp ảnh đến thế. Đẹp quá thì không nỡ không chụp, mà chụp xong lại càng không nỡ xóa."
Giọng anh rất bình thản, chính vì vậy mà những lời khen ấy càng thêm chân thành, không hề mang chút sáo rỗng nào.
Được khen đến vui rộn trong lòng, cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy anh đừng làm khó bản thân nữa, khỏi xóa đi."
"Không được. Lỡ điện thoại anh bị hack thì mấy tấm này sẽ gây phiền phức cho em."
Cô nói: "Khả năng đó rất thấp."
Điện thoại và máy tính của anh đều lưu trữ không ít bí mật thương mại, tất cả đều đã được mã hóa.
Nhưng anh vẫn không yên tâm: "Dù thấp thì vẫn có khả năng." Ngón tay anh lướt qua lướt lại, vẫn không tìm được chỗ nỡ xóa, dứt khoát ném điện thoại vào lòng cô, "Em xóa đi."
Lâm Kiều làm biểu cảm cạn lời, cầm lấy điện thoại, ngón tay thao tác vài cái, chưa đến mười giây đã trả lại cho Giang Gia Kính.
Anh giật mình: "Xong rồi à?"
Cô nói: "Xóa có mấy thứ thôi mà, nhanh thôi."
Anh cầm lên xem, đúng là gọn gàng thật, không chỉ ảnh trong album, mà cả những tấm còn nằm trong mục khôi phục cũng bị cô chọn hết, xóa sạch không chừa lại gì.
Cô luôn dứt khoát như vậy. Đã biết có rủi ro thì lập tức chém gọn, không cho bản thân cơ hội giằng co, hao tổn tinh thần.
Anh im lặng ba giây, rồi quay đầu nhìn cô cười.
Cô hỏi: "Anh nhìn em làm gì?"
Anh nói: "Chỉ là bỗng nhiên anh phát hiện, hình như anh đã bị em thay đổi rất nhiều, còn em thì chẳng thay đổi chút nào."
Cô lộ vẻ hứng thú: "Ồ?"
Anh giải thích: "Lúc mới quen, chúng ta rất giống nhau. Nhưng theo thời gian, chúng ta lại càng lúc càng khác. Thế nên anh muốn nhìn gương mặt em để xem lại dáng vẻ của chính mình ngày xưa."
Lâm Kiều im lặng chừng ba giây.
Rồi cô hỏi: "Thế ở công ty, anh chẳng lẽ không quyết đoán sao?"
Anh nghĩ một chút, có phần đắc ý: "Đừng nói, cũng khá là quyết đoán đấy."
Cô bật cười: "Vậy là được rồi. Em có thể không do dự mà xóa mấy tấm ảnh đó là vì đánh giá rủi ro trong công việc của chính em. Còn anh không nỡ, là vì với anh, những tấm ảnh ấy chỉ mang giá trị tình cảm."
Giang Gia Kính gật đầu.
Anh quay sang nhìn mặt trời mọc ngoài cửa sổ. Thủy triều nâng vầng thái dương đỏ rực lên cao, bầu trời xung quanh tựa như hổ phách bán trong suốt, đường chân trời vẫn chưa sáng hẳn, là sắc màu đan xen giữa xanh chàm và xanh Klein.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!