Chương 49: Anh trai tốt, em thật sự sai rồi

Lâm Kiều vốn nghĩ Giang Gia Kính sẽ chở cô đến một nhà hàng Quảng Đông, nhưng khi đến nơi, cô mới biết họ không đến nhà hàng chuyên nghiệp nào cả, mà là một căn biệt thự tư nhân.

Vào đến nơi, cô mới nhận ra Giang Gia Kính tới nhà Hạ Giang Vũ để ăn ké cơm. Bố mẹ Hạ Giang Vũ đều là người Quảng Đông, nên anh ta được truyền dạy và đích thân xuống bếp làm một bàn đầy ắp sơn hào hải vị.

Trước khi phim mới bấm máy, đạo diễn yêu cầu Lâm Kiều tăng mười cân. Thân hình cô vốn không gầy gò, nhưng vì cô đóng vai gái phong trần, đạo diễn muốn cô có một vẻ ngoài tròn đầy, gợi cảm đúng chất.

Trước ngày khai máy, Lâm Kiều đã vắt óc suy nghĩ nhưng cũng chỉ tăng được năm cân. Đạo diễn đành phải dồn các cảnh thời thiếu nữ lên quay trước, chờ cô tăng cân đạt đến tiêu chuẩn mong muốn.

Nhờ vậy, tối nay Lâm Kiều không cần phải kiêng khem mà được ăn uống bình thường.

Lâm Kiều chụp ảnh các món ăn Hạ Giang Vũ làm gửi cho Hạ Trạch Nghĩa. Kể từ khi Lâm Kiều vào đoàn làm phim, anh ta đã ở Trùng Khánh chưa về. Chắc hẳn giờ này đang rủ người trong đoàn đi ăn lẩu, nên chưa thấy hồi âm.

Trong bữa ăn, Giang Gia Kính và Hạ Giang Vũ liên tục nói chuyện công việc. Cô và Tô Tình, vợ của Hạ Giang Vũ, cứ nhìn nhau. Cô đã vài lần yêu cầu họ im lặng nhưng không có kết quả, đành dứt khoát bưng đĩa thức ăn ra sofa tìm sự yên tĩnh và trò chuyện về công việc của nhau.

Lâm Kiều lúc này mới biết Tô Tình là bác sĩ, chuyên về nam khoa, và dù còn trẻ nhưng đã nổi tiếng. Cô ấy và Giang Gia Kính là bạn học cấp ba, quen biết nhau còn sớm hơn cả Hạ Giang Vũ. Giang Gia Kính có thể coi là ông mai của vợ chồng họ.

Khoảng hai tiếng sau, mọi người kết thúc câu chuyện, cơm cũng ăn xong, Giang Gia Kính và Lâm Kiều đứng dậy chào tạm biệt.

Hạ Giang Vũ và Tô Tình tiễn họ ra tận cửa. Hạ Giang Vũ quay sang nói với Lâm Kiều: "Em trai tôi nhờ cô chăm sóc giúp đỡ nhiều."

Lâm Kiều cười: "Sao phải dùng đến từ chăm sóc, chính là tôi nhờ anh ấy làm việc nhiều thì có."

Nụ cười của Hạ Giang Vũ càng sâu hơn: "Chắc cô chưa biết, cậu ấy đã có thể điều chuyển về từ lâu rồi, ai ngờ làm việc bên chỗ cô lại nghiện, giờ vui đến quên cả lối về. Cậu ấy đã quyết tâm ở lại studio của cô, đương nhiên tôi phải nhờ cô chiếu cố cậu ấy nhiều hơn."

Lâm Kiều hơi sững lại, thất thần một lúc rồi mới cười nói: "Cái này anh cứ yên tâm."Trên đường về, Lâm Kiều nhận được tin nhắn trả lời muộn của Hạ Trạch Nghĩa: [Anh tôi chỉ vào bếp vào ngày sinh nhật tôi thôi. Rốt cuộc tôi là em trai hay Giang Gia Kính là em trai của anh ấy? Thật là lục thân bất nhận, mất hết nhân tính!]

Lâm Kiều bật cười không ngớt, vừa cười vừa nhắn tin qua lại với anh ta. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Giang Gia Kính đang nhìn mình chằm chằm.

Cô nói: "Nhìn đường đi, nhìn em làm gì?"

Anh đáp: "Em đẹp."

Lời nói thì hay, nhưng ngữ điệu lại móc mỉa và khó chịu.

Lâm Kiều đang vui vẻ nên không chấp nhặt lời anh. Hơn nữa, sáng mai cô phải bay đến Trùng Khánh quay phim, trước khi đi ít nhiều cô vẫn cần anh dốc sức với cô một chút.

Chỉ là không thể dễ dàng để anh đạt được mục đích.

Đến khi đèn đỏ, anh đạp phanh dừng xe, cô quay sang hôn anh.

Anh nghiêng đầu, mặc kệ cô hôn. Hai tay cô chống lên hộp tỳ tay giữa hai ghế, ngẩng mặt lên, hôn một cái rồi hơi rời ra, lại hôn một cái rồi lại hơi rời ra.

Lúc hôn cô đã nhắm mắt, lúc rời ra cô lại hé mắt nhìn phản ứng của anh.

Rồi cô ngoan ngoãn l**m môi anh, cắn nhẹ một cái, lần thứ ba lại chuyển thành một nụ hôn nồng nhiệt và quấn quýt.

Giang Gia Kính để mặc cô đối xử như vậy, chỉ nghĩ cô nhận ra anh đang ghen nên đang an ủi. Trong lòng anh mềm nhũn, chỉ muốn ôm cô vào lòng mãi mãi không buông.

Trong 60 giây đèn đỏ đó, trong xe yên lặng, hai người không nói lời nào, chỉ có nụ hôn.

Cho đến khi xe phía sau bấm còi, anh mới quyến luyến đẩy cô ra, giữ lấy vô lăng và tiếp tục lái đi.

Thế nhưng, sau khi anh lái đi vài trăm mét, Lâm Kiều lặng lẽ mở điện thoại, bật loa lớn để xem phim. Tiếng động nhạy cảm lập tức tràn ngập trong khoang xe.

Giang Gia Kính cứng đờ người, quay sang nhìn Lâm Kiều. Cô đang mở to hai mắt long lanh như tơ, tự thỏa mãn mình.

"Em điên rồi à." Giọng Giang Gia Kính được nặn ra từng chút một qua kẽ răng.

Lâm Kiều không nhìn anh, bắt chước giọng nói của người phụ nữ trên màn hình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!