Chương 47: Ăn uống gì nữa, anh trai ăn em đi

Về đến nhà đã là mười một giờ đêm.

Thật trùng hợp, Lâm Kiều lại chạm mặt Giang Gia Kính trong thang máy.

Giang Gia Kính thấy cô để mặt mộc liền hỏi: "Tối nay em có sự kiện mà, lớp trang điểm đâu rồi?"

"Xong việc em đi massage, tiện thể tẩy trang luôn, đắp mặt nạ rồi." Lâm Kiều khoanh tay nhìn anh, rồi hỏi lại: "Sao anh về muộn thế?"

"Đi tụ tập với Tống Viễn và mấy người nữa." Giang Gia Kính đáp.

Lâm Kiều nhìn số tầng thang máy đang tăng lên, hỏi: "Lần này anh dẫn theo cô diễn viên nào?"

Ánh mắt Giang Gia Kính hơi khựng lại, anh nhìn cô một cái, sau khi chắc chắn cô không có ý gì khác, mới nói: "Tóm lại không phải em."

Lâm Kiều quả thực chỉ hỏi bâng quơ, hoàn toàn không để tâm. Cô chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền đổi giọng: "À phải rồi, tối nay em gặp cháu trai anh đấy."

Giang Gia Kính nhíu mày, hỏi: "Tôn Thừa à?"

"Đúng rồi." Cửa thang máy mở ra, cô vừa bước ra vừa nói: "Hỏi xin số liên lạc của em cơ."

"Em cho à?"

"Làm sao được."

Giang Gia Kính biết cô không nói dối, nhưng vẫn không kìm được, ấn nhẹ vào điện thoại của cô, hỏi: "Thật sự không thêm bạn bè à?"

Lâm Kiều dứt khoát giơ màn hình điện thoại dí vào mặt anh: "Anh tự xem đi, tự xem đi."

Giang Gia Kính thở dài: "Anh nói đùa thôi, làm gì mà em vội vàng thế."

Anh lại cười khẩy: "Nó cũng không chịu soi gương xem bộ dạng cóc ghẻ của mình đi, còn muốn ăn thịt thiên nga trắng như em, sao nó không chết luôn đi."

Giang Gia Kính trước giờ vẫn luôn cay nghiệt như vậy, Lâm Kiều nghe xong chỉ muốn cười.

Vừa mở cửa bước vào nhà, anh lại nói: "Những buổi tiệc tùng như thế không tránh khỏi phải chụp ảnh với hết người đàn ông này đến người đàn ông kia. Chỉ có mỗi Tôn Thừa là con cóc muốn ăn thịt thiên nga thôi à?"

Lâm Kiều đá chiếc giày đang mang ra, lăng xăng xỏ đại đôi dép lê, nói: "Ảnh chụp thì không ít, nhưng người mặt dày đến mức xin liên lạc chỉ có một mình Tôn Thừa."

Cô đi đến ghế sofa, úp người về phía trước, treo mình trên lưng ghế như một chiếc áo, giọng nói ồm ồm: "Ghét nhất là mấy loại đàn ông đó."

Anh đặt giày của cô lên kệ, hỏi: "Có bao gồm cả anh không?"

Thân hình cô vẫn treo lơ lửng trên sofa, nhưng cô lại ngẩng đầu lên cười hềnh hệch: "Không phải đâu. Anh vừa đẹp trai, chuyện ấy lại giỏi, thân hình đẹp, không đeo bám, lại còn có khả năng che chở cho em nữa."

Giang Gia Kính suýt nữa bật cười vì cái tư thế quái đản của cô, lại vì lời đường mật hiếm hoi này mà khóe môi cong lên, tóm lại là tâm trạng cực kỳ tốt. Anh bước đến, vỗ nhẹ vào mông cô, cười: "Không ngờ trong lòng em anh lại tốt đến thế."

Lâm Kiều đang cười, nhưng ngọt ngào chưa được ba giây, cô lập tức đổi sắc mặt: "Cái đó gọi là em nói dối không cần nghĩ đấy."

Giang Gia Kính sững sờ, nhưng sau khi phản ứng lại thì cười càng sảng khoái hơn. Anh ngồi xuống ghế sofa, ngửa cổ ra sau. Cô rất hiểu ý, rướn cổ hôn nhẹ lên môi anh.

Anh lại nói: "Cứ tưởng em sẽ mắng anh là đồ vô liêm sỉ cơ."

Cô lắc đầu rất nghiêm túc: "Ở cái giới này, người không biết xấu hổ sẽ không đi xa được, phải có sĩ diện, nhưng da mặt phải dày. Anh thì quá hợp rồi."

Lâm Kiều chớp chớp mắt, nghe kiểu gì cũng thấy lời anh nói là lời khen, nhưng lại không phải là lời khen.

Giang Gia Kính nào có cho cô thời gian suy nghĩ, anh xoay người kéo cô xuống sofa. Cô vừa tựa vào, anh đã ôm lấy cô mà hôn.

Không chỉ là môi, mà còn là mí mắt và giữa hai lông mày cô. Anh hôn rất nhẹ lên má cô, rồi kéo tay cô lên, nâng niu hôn xuống, sau đó ngậm lấy ngón tay thon thả của cô. Cô rất biết cách đáp lại, ngay lập tức dùng ngón tay khuấy nhẹ vào chiếc lưỡi mềm mại và ấm nóng của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!