Sáng hôm sau, Lâm Kiều dậy rất sớm.
Lịch trình hôm nay của cô kín mít, buổi sáng phải quay phim, buổi chiều phải trang điểm chuẩn bị cho sự kiện offline vào buổi tối. Cô gần như dựa vào ý chí sắt thép mới lết được khỏi giường. Vừa quay đầu, đã thấy Giang Gia Kính vẫn còn say giấc, ngủ đến mức khiến người ta ganh tị.
Dù phải dậy sớm, nhưng sau một đêm được "tưới tắm" đủ đầy, Lâm Kiều vẫn thấy tinh thần sảng khoái, toàn thân nhẹ nhõm.
Cô buộc phải thừa nhận, nếu gạt hết mọi toan tính sự nghiệp sang một bên, chỉ đơn giản là được ngủ cùng Giang Gia Kính thôi... cô cũng tình nguyện cả ngàn lần.
Tôn Tuyết Huân từng nói: "Phụ nữ vốn chẳng phân biệt nổi t*nh d*c và tình yêu."
Câu đó nghe có phần định kiến quá.
Lâm Kiều mỉm cười, rồi tinh nghịch cúi xuống véo nhẹ mũi Giang Gia Kính. Anh nhăn mặt, trở mình một cái, khiến cô vừa lòng mới chịu rời giường, về phòng mình rửa mặt chải đầu.
Mười phút sau, cô bước ra khỏi phòng tắm thì giật nảy người, Giang Gia Kính tóc tai rối bù đang ngồi trên giường của cô, dụi mắt ngáp dài.
Cô sững lại, hỏi: "Anh mộng du à?"
Anh lim dim nhìn cô: "Em dậy sớm thế? Mới mấy giờ chứ."
Cô vừa đi vào phòng thay đồ vừa đáp: "Hơn năm giờ rồi."
Khi đi ngang qua, anh bỗng vươn tay dài ôm chặt cô vào lòng: "Mới có năm giờ."
Lâm Kiều giãy nhẹ nhưng không thoát được. Anh dụi đầu vào bụng cô, giọng ngái ngủ: "Không thể ngủ thêm chút nữa sao?"
Cô vừa tức vừa buồn cười: "Anh chắc là muốn cãi với em chuyện này thật à?"
Anh lắc đầu, làu bàu: "Phiền quá, tối qua chưa đã. Định trước khi dậy còn làm thêm hiệp nữa, ai ngờ em dậy sớm thế."
Cô khựng lại, rồi đưa tay vặn mạnh vào ngực anh: "Tỉnh ngủ đi rồi mơ tiếp, đồ lưu manh."
Anh chịu buông cô ra, ngáp một cái rồi nói: "Buồn ngủ quá, anh về ngủ tiếp đây."
Cô lạnh lùng đáp: "Không tiễn."
Anh hừ một tiếng, thản nhiên bóp nhẹ ngực cô: "Anh đi đây."
Cô vớ đại thứ gì đó ném theo nhưng lại hụt. Anh bật cười sảng khoái, lại vòng tay kéo eo cô, cúi đầu hôn trộm một cái, tiện thể chiếm đủ lợi rồi mới ung dung nói: "Thôi đi đây, bye nhé."
Lâm Kiều tức đến mức giậm chân thình thịch trong phòng.
Đúng như anh nói tối qua, anh vẫn đối xử với cô y như trước kia, chẳng khác chút nào.
Người đàn ông như anh dù trong lòng có yêu cũng tuyệt đối không bao giờ chịu bộc lộ.
Với điều đó, cô không ngạc nhiên, nhưng lại rất ghi hận.
Chu Tình đã gọi giục mấy cuộc liền, Lâm Kiều vội vàng thay đồ, chuẩn bị ra cửa.
Nhưng vừa nhớ lại gương mặt đáng ghét của Giang Gia Kính, cô bỗng nảy ý, xoay người chạy thẳng đến phòng anh.
Cửa phòng không khóa. Quả nhiên, anh lại ngủ say như chết, chăn đắp hờ, hai chiếc dép vắt vẹo hình chữ bát trên thảm.
Cô không nói không rằng, bật "tách tách tách" toàn bộ đèn phòng lên.
Ánh sáng chói chang khiến anh nhíu mày mở bừng mắt, còn cô thì thảnh thơi đóng cửa lại, vừa đi vừa huýt sáo: "Chào buổi sáng nha~"
Sau lưng, anh nghiến răng nghiến lợi gào lên: "Lâm Kiều, tốt nhất là sau này đừng để anh bắt được em!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!