Chương 45: Vậy bây giờ cô Lâm muốn anh làm gì?

Giang Gia Kính từng nghĩ, với một người như Lâm Kiều, nếu có ngày muốn đâm anh một nhát thì cũng sẽ là một nhát dao quang minh chính đại. Chỉ là anh không ngờ, nhát dao ấy lại đến nhanh đến thế.

Anh trơ mắt nhìn cô vòng tay ôm lấy eo mình, ngẩng đầu, ánh mắt vừa ngây thơ vừa tham lam. Cô nhìn anh, giọng điệu vẫn bình thản như xưa, nhưng từng chữ lại mang theo sức mạnh âm ỉ, sắc bén: "Em không biết anh chỉ là thích em, hay là đã có chút yêu em, nhưng em chắc chắn trong lòng anh có em. Mà đã có em rồi, thì quyền chủ động trong trò chơi này nằm trong tay em."

Lần Lâm Kiều gọi điện cho Giang Gia Kính vì vụ của Tôn Tuyết Huân thực ra chỉ là một phép thử có chủ ý.

Cô hiểu quá rõ Giang Gia Kính lớn lên trong một gia tộc phức tạp, nếm đủ cay đắng. Đến khi nắm được quyền lực che trời, anh đã là người nói một là một, không chấp nhận bất kỳ hạt cát nào lọt vào mắt.

Ngày hai người cãi nhau, cô nói "Chúng ta kết thúc rồi". Câu đó với cô là bất lợi, nhưng với anh lại chẳng ảnh hưởng gì. Ấy vậy mà anh vẫn để lại một câu: "Những mối quan hệ khác muốn chấm dứt, tôi đồng ý. Còn về sự nghiệp, tôi khuyên em nên cân nhắc lại cho kỹ."

Một câu đủ để lộ ra rằng anh không nỡ buông tay.

Khi ấy cô đang giận, chẳng để tâm. Sau này nghĩ lại mới phát hiện trong hàng loạt lời cay nghiệt anh nói hôm đó, chỉ có câu này là thật lòng.

Nửa đầu là để che giấu, nửa sau là lộ ra sự lưu luyến.

Thế nên, khi tin tức tiêu cực về Tôn Tuyết Huân nổ ra, cô mới gọi điện cho anh, chỉ để xác nhận lại linh cảm của mình.

Cô cố ý nói những lời mập mờ, khiến anh tức đến sắp nổ tung, nhưng anh vẫn không buông ra câu "tùy em", bằng chứng rõ ràng nhất rằng cô đã đoán đúng.

Nhưng cô cũng từng cảnh cáo anh từ sớm: "Đừng bao giờ yêu em."

Mà bây giờ, mọi chuyện thành ra thế này —

Anh có trách cô được không, vì cô kiêu ngạo, vì cô nắm thế chủ động?

Lâm Kiều nói rất nhiều, còn Giang Gia Kính thì chỉ lặng im, ánh mắt tối sâu không thấy đáy.

Cô siết chặt vòng tay ôm anh hơn, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, gọi tên anh: "Giang Gia Kính, em biết, bây giờ em đúng là kẻ được đà lấn tới, nhỏ nhen, quá quắt. Nhưng ít nhất em không mưu mô sau lưng anh, không giấu giếm điều gì. Em nói thẳng, nói thật. Anh dám cho em một câu trả lời không?"

Khoảng cách giữa họ gần đến mức hơi thở hòa vào nhau.

Giang Gia Kính nhìn gương mặt không son phấn của cô — gương mặt mà anh từng hôn lấy vô số lần, ngắm nhìn khi cô ngủ và mơ thấy hàng nghìn lần. Quen thuộc đến mức thuộc lòng, nhưng ngay lúc này, anh lại nhận ra mình chưa bao giờ thật sự nhìn rõ cô cả.

Cô thật tàn nhẫn.

Cô biết có những điều với anh là riêng tư, là yếu điểm, vậy mà vẫn ép anh phải nói ra giữa ánh sáng.

Trước mắt anh, giờ chỉ còn hai con đường: thừa nhận, hoặc phủ nhận.

Rất lâu sau, Giang Gia Kính mới nâng tay, nắm lấy eo cô, kéo mạnh cô vào lòng rồi ôm chặt.

Khoảnh khắc Lâm Kiều đập vào ngực anh, anh khẽ nhếch môi: "Không giấu diếm? Chẳng qua là vì em đã thăm dò đủ rồi. Khi đáp án đã nằm trong tim em, còn cần gì thủ đoạn khác?"

Ánh mắt cô khựng lại.

Câu này... là thừa nhận sao?

Dù đã chuẩn bị tinh thần, Lâm Kiều vẫn thấy hơi thở mình nghẹn lại. Quả nhiên, Giang Gia Kính vẫn là Giang Gia Kính, ngay cả khi thua cũng thua một cách đầy khí thế.

"Vậy, anh thích em, phải không?"

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, tìm một chút ấm áp trong đó.

Nhưng không có.

Mặc dù đã thừa nhận, ánh mắt Giang Gia Kính vẫn lạnh lùng, thậm chí bật cười nhạt: "Thích ư? Lâm Kiều, em tự tin quá rồi đấy. Ngoài gương mặt này, em có gì đáng để tôi thích?"

Ánh mắt cô tối lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!