Chương 44: Giang Gia Kính, bây giờ em đang dỗ anh đấy!

Bước ra khỏi con hẻm hẹp, tầm nhìn của Lâm Kiều bỗng mở rộng. Bầu trời đêm âm u không một vì sao, chỉ có vầng trăng sáng treo cao, ánh trăng hòa cùng ánh đèn neon chiếu rọi lên gương mặt cô.

Cũng soi sáng cả đôi mắt tưởng như trong veo và vô hại đang nhìn cô từ phía bên kia đường.

Phòng ngừa bất trắc, Chu Tình và Đại Long vẫn đứng chờ ở đầu hẻm. Thấy Lâm Kiều đi ra, cả hai lập tức bước tới. Lâm Kiều khẽ nhướn cằm về phía Từ Khê, hỏi: "Sao cậu ta lại ở đây?"

Chu Tình nhỏ giọng: "Lúc nãy còn chưa thấy... Chết rồi, chẳng lẽ cậu ta biết chuyện gì sao?"

Ánh mắt Lâm Kiều tối lại. Sau cuộc nói chuyện thẳng thắn với Tôn Tuyết Huân, cô đã kiệt sức, không muốn đối diện thêm bất kỳ sự giả dối nào nữa.

Cô nói với Chu Tình và Đại Long: "Hai người về trước đi, tôi với Từ Khê đi bộ về."

Đại Long lo lắng nhắc: "Cẩn thận bị chụp hình đấy."

"Giờ tôi còn sợ chuyện đó sao?" Lâm Kiều cười nhạt, liếc nhìn xung quanh xem có xe qua lại không, rồi băng qua đường, tiến đến chỗ Từ Khê.

Thấy cô lại gần, Từ Khê lập tức nở nụ cười tươi: "Chị."

Trước đây, Lâm Kiều vẫn luôn mỉm cười đáp lại tiếng "chị" ấy. Nhưng lần này, cô dừng bước, nói thẳng: "Thôi đi, Từ Khê. Đừng gọi tôi như thế nữa."

Nụ cười trên môi Từ Khê khựng lại. Thấy cô vẫn bước đi về hướng phim trường, cậu vội đuổi theo: "Chị sao thế?"

Lâm Kiều liếc qua cậu: "Cậu rõ nhất còn gì."

Đây là lần đầu tiên cô tỏ ra lạnh nhạt như vậy với Từ Khê.

Từ Khê hơi bối rối: "Là vì tôi đi theo chị sao? Tôi chỉ lo cho chị thôi. Tôi còn giấu cả quản lý để đến đây, chị biết điều đó mạo hiểm với tôi đến mức nào không?"

Tiếng cậu vang lên bên tai, nhưng Lâm Kiều vẫn im lặng bước đi. Gió thổi tung mái tóc dài, để lộ hàng mày sắc lạnh.

Cô biết con đường Từ Khê đi không hề dễ, nên cậu phải học cách khôn ngoan, biết nhìn người, biết giữ mình. Cô chưa từng trách điều đó, chỉ cần không làm hại ai, cô đều có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Nhưng giờ thì không nữa.

Cỏ dại đã mọc đầy trong lòng, cô chẳng buồn nhổ bỏ, chỉ muốn đốt trụi cho xong.

"Từ Khê, tôi vừa nhổ bỏ một gốc cỏ thối rữa. Bây giờ điều tôi sợ nhất là những đám cỏ khác lại trồi lên, khiến tôi bực mình. Vậy mà cậu lại cố tình xuất hiện."

Giọng cô bình thản nhưng dứt khoát, rõ ràng là muốn cậu rời xa càng nhanh càng tốt.

"Tôi biết cậu có nhiều 'chị tốt', 'anh tốt' trong giới, chẳng muốn đắc tội ai, ai cũng muốn làm vừa lòng." Cô khẽ cười: "Vậy nói tôi nghe đi, cậu đối tốt với tôi là vì điều gì? Đừng quanh co nữa, nói thẳng ra đi. Nể tình cậu từng giúp tôi chuyện Hạ Mỹ Đạt, sau này nếu cậu cần tôi giúp, tôi sẽ giúp."

Khi cô nói xong, cả hai đã đến ngã tư có đèn giao thông. Bên kia đường là nơi đoàn phim đang quay.

Từ Khê đi sau cô, trông như một đứa trẻ vừa bị mắng. Một lúc lâu, cậu mới cất tiếng hỏi nhỏ: "Chị nghĩ tôi là người như vậy sao?"

"Nếu không thì là sao?" Lâm Kiều quay đầu lại, khi đèn đỏ còn mười giây, ánh mắt cô lạnh như gương, "Có câu nào tôi nói sai à?"

"Tôi..." Từ Khê thoáng kích động, nhưng vừa nhìn thấy nhóm fan nữ ở phía xa đang giơ điện thoại lên chụp, cậu lập tức đổi sắc mặt, nuốt lại hết những lời định nói.

Tất nhiên, ánh mắt sắc bén của Lâm Kiều không bỏ qua được.

Khi đèn chuyển xanh, cô tiếp tục bước đi, giọng đều và lạnh: "Tôi biết, có lẽ cậu đang thấy khó chịu, thấy bị xúc phạm. Nhưng đừng lo, tôi không có ý phán xét cậu. Tôi chỉ là... đã quá mệt với những thứ giả dối, không muốn tiếp tục đóng kịch nữa."

Trong giới này, người có tâm cơ là chuyện bình thường – bản thân cô cũng chẳng phải ngoại lệ. Ở một nơi mà kẻ yếu bị nuốt sống, nếu cô còn khinh thường người khác chỉ vì họ biết tự bảo vệ mình thì thật đạo đức giả.

Cô không trách, không kết tội Từ Khê. Cô chỉ không muốn cậu trở thành một Tôn Tuyết Huân khác – được cô mở lòng đón nhận, rồi khiến cô thất vọng đến mức chán ghét.

Vì từng có lúc, cô thật lòng nghĩ đến chuyện xem cậu như em trai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!