Chương 43: Tôi là mãnh hổ, còn anh đã định sẵn là con mèo ốm yếu

Tôn Tuyết Huân hạ kính xe xuống nửa chừng, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Kiều.

Lâm Kiều vốn không phải kiểu người thích dây dưa. Cô biết, nếu để Tôn Tuyết Huân mở lời trước, anh ta chắc chắn sẽ nói những câu quen thuộc, nhờ cô xin giúp để quay lại đoàn phim, rồi ra vẻ đáng thương, kể khổ, nói mình bị người khác hãm hại.

Cô đã quá chán mấy màn kịch đó, nên không vòng vo nữa, hỏi thẳng: "Tôi nhớ hồi còn đi học, anh không phải người như bây giờ."

"Ồ?" Tôn Tuyết Huân mỉm cười nhạt, thuận theo lời cô, dường như quên mất lý do chính mình đến đây: "Vậy hồi đó tôi là người thế nào?"

"Trong sáng, dịu dàng."

Lâm Kiều đáp không chút do dự.

Hai chữ tưởng bình thường, nhưng rất ít ai có thể được người khác dùng để mô tả như vậy.

Tôn Tuyết Huân hơi sững lại, rồi bật cười: "Thì ra trong mắt em, tôi từng tốt như thế."

"Nếu không, tôi chọn anh làm gì?" Lâm Kiều hỏi ngược lại. "Tuyết Huân, anh biết mà, tôi là người rất kén chọn. Khi đó có biết bao người theo đuổi tôi, tại sao tôi lại chọn anh?"

Giọng cô phẳng lặng, không gợn chút cảm xúc.

Nhưng trong lòng anh thì dậy sóng.

Cô lại gọi anh bằng cái tên thân mật ấy, khiến ký ức như trôi ngược về những năm tháng xa xôi:

Khi cô ngã vào lòng anh, nũng nịu hỏi "Tuyết Huân, anh thấy em có béo lên không?";

Khi cô thử vai thất bại, nước mắt rơi nói "Tuyết Huân, tại sao họ không nhìn thấy em tốt chứ?";

Rồi đến ngày chia tay, giọng cô khàn khàn bảo anh: "Tuyết Huân, có lẽ anh đúng. Vô tình vô nghĩa mới có thể đi được lâu dài."

Họ từng là bạn cùng trường, anh yêu cô suốt mấy năm, yêu không cần hồi đáp, bằng sự chân thành khiến cô cảm động mà gật đầu.

Anh từng hỏi cô vì sao lại đồng ý.

Cô nói: "Vì anh thật lòng với em. Em cảm nhận được."

Sau đó, họ từng quay video thử vai cho nhau, từng mơ cùng đóng một bộ phim.

Trên những chuyến xe đường dài chạy xuyên đêm, họ tựa vào vai nhau để ngủ.

Cô từng cho anh xem ảnh bà ngoại, anh lại khóc. Cô ngạc nhiên hỏi: "Ngay cả em cũng không khóc, sao anh lại khóc?"

Anh nói: "Em không hiểu đâu. Anh chỉ thấy xót, vì em chỉ có thể dùng nỗi nhớ để tiếp tục yêu bà."

Anh là người yêu sâu hơn, cho nhiều hơn.

Nhiều lần cô thấy mình nợ anh, vì tình yêu anh dành cho cô quá chân thành, quá nặng, quá trong. Cô không đành lòng, nên cố gắng đối tốt với anh hơn nữa.

Cô thích anh, nhưng chưa bao giờ yêu anh đến mức say đắm.

Thế nhưng, chính vì lòng tốt của anh, cô luôn coi anh là người có thể dựa vào, có thể tin tưởng. Tình cảm theo thời gian cũng dần dày thêm.

Cho đến khi anh nổi tiếng nhờ một bộ phim.

Lịch trình dày đặc khiến hai người dần xa cách. Mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Là cô nói chia tay trước, nhưng không phải cô là người buông tay trước.

Ban đầu anh thật sự bận rộn. Nhưng dần dần, "bận" trở thành cái cớ hợp lý nhất để lạnh nhạt. Anh bắt đầu thờ ơ, xa cách, dùng im lặng ép cô phải nói lời chia tay, như vậy anh sẽ không phải day dứt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!