Chương 42: Tin đồn tình ái!

Vào buổi tối, Chu San gọi điện cho Lâm Kiều, hỏi về tin đồn tình cảm đang leo lên hot search.

Sau khi cúp máy, Tạ Chi Khôn và Thi Vi cũng lần lượt nhắn tin đến — Lâm Kiều gần như không được yên một phút nào. Cô quyết định tắt đèn đi ngủ, nhưng chưa kịp nhắm mắt thì điện thoại lại reo — lần này là Đồng Tuyết Nhi gọi tới, cũng để hỏi về vụ đó.

Mọi người khác thì an ủi, quan tâm, riêng Đồng Tuyết Nhi thì đầy hứng khởi tám chuyện:

"Cô thật sự từng hẹn hò với Tôn Tuyết Huân à?"

"Cô biết không, anh ta nổi tiếng là người nóng nảy đấy. Kỳ Vũ Hồng, cônghe tên này chưa? Từng hẹn hò với anh ta, bị bạo hành đấy!"

"Còn cả Đồng Đồng nữa, hồi đó đóng chung phim với anh ta, mới nửa tháng mà anh ta đã lộ bản chất, mắng nhân viên ầm ĩ, ai cũng sợ."

Nghe đến cuối, mí mắt Lâm Kiều giật giật, chỉ thấy mệt rũ. Cô không hiểu sao Đồng Tuyết Nhi lại có thể nói mãi không hết chuyện như vậy.

Chắc hẳn ngày xưa, khi người ta đồn thổi cô với Hạ Anh Diệu, cô ta cũng hào hứng gọi điện khắp nơi thế này.Hôm sau, Lâm Kiều vẫn đi quay phim như bình thường. Xét đến áp lực dư luận, ba ngày kế tiếp, đoàn phim tạm thời gỡ toàn bộ lịch quay của Tôn Tuyết Huân.

Mọi người trong đoàn vẫn nói cười, trao đổi như cũ, nhưng Lâm Kiều cảm nhận rõ bầu không khí đã âm thầm thay đổi. Trong lúc chờ quay, cô cầm điện thoại lướt Weibo, đầy rẫy bình luận chửi rủa và fan tuyên bố rời fandom.

Từ Khê bưng tới hai ly Americano đá, đưa cô một ly. Lâm Kiều tắt màn hình điện thoại, nhận lấy, khẽ nói cảm ơn.

"Chị ổn chứ?" Từ Khê liếc nhìn điện thoại cô.

"Chưa chết được." Lâm Kiều đáp thản nhiên, vừa cắm ống hút vào ly.

Giang Gia Kính nói đúng: Bị chửi là dấu hiệu của việc nổi tiếng. Làm nữ minh tinh tuyến đầu phải có "kháng thể scandal" mới sống được.

Từ Khê khuấy nhẹ ly cà phê, mỉm cười: "Chị này, nói thật nhé, nếu là tôi, tôi sẽ cắt đứt với anh ta ngay lập tức."

Lâm Kiều nghiêng đầu nhìn nụ cười "vô hại" của cậu ta, hỏi: "Vì sao?"

Từ Khê cúi mắt nhìn lớp đá tan trong ly, khóe môi nhếch nhẹ: "Showbiz là một cái vạc nhuộm khổng lồ, vào rồi ai cũng bị nhuộm đến chẳng còn nhận ra mình. Ngay cả chị cũng thế. Đừng tin anh ta quá, vì nếu có cú 'plot twist', chị sẽ thất vọng gấp đôi."

Lâm Kiều nhìn cậu.

Khuôn mặt cậu ta đúng kiểu mà cô thích — khi không cười thì ngốc nghếch đáng yêu, còn khi cười lại để lộ tám chiếc răng trắng, ánh mắt cong cong như trăng khuyết, hồn nhiên và trong trẻo.

Chỉ là... cô biết, cậu ta không hề vô hại như vẻ ngoài.

"Còn nữa," Từ Khê nói tiếp, "Chị cũng đừng tin công ty quá. Lợi ích của chị và họ không phải lúc nào cũng cùng hướng. Phải giữ chút đề phòng cho mình."

Những lời đó nghe kỹ lại vừa chân thành vừa chua xót. Lâm Kiều không khó để đoán, trên con đường này, cậu ta đã phải chịu bao nhiêu tổn thương và thiệt thòi mới có thể nói ra như vậy.

Cô có chút xót xa, nhưng không phải thương cảm.

Cậu trai trước mặt quá lanh lợi và biết cách sống. Cô từng mở lòng với cậu, nhưng giờ thà giữ khoảng cách còn hơn.

Sau từng ấy năm trong nghề, ai mà chẳng học được một chút khôn ngoan? Cậu có, cô cũng có. Dù đúng dù sai vẫn phải biết cảnh giác.

Lâm Kiều mỉm cười, pha chút bông đùa: "Cậu trẻ thế mà nói năng như ông cụ non, lý lẽ đầy miệng, nghe cứ như anh tôi ấy."

Từ Khê cười hí hí: "Nếu chị Kiều muốn gọi tôi là anh, tôi cũng đâu phản đối."

"Xí!" Lâm Kiều vung tay vỗ mạnh lên vai cậu ta, cười nói: "Dám chiếm tiện nghi hả, coi chừng 'Thiết Sa Chưởng' của tôi!"

"......"

Hai người nói chuyện thêm một lúc, nụ cười dần xua tan lớp u ám đè nặng từ scandal.Kết quả vụ của Tôn Tuyết Huân cũng nhanh chóng có.

Cái "tuyên bố minh oan" của anh ta chưa được bao lâu đã bị vả mặt — ba ngày sau, vào sáng thứ Hai, cơ quan chính thức công bố thông báo xác nhận anh ta trốn thuế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!