Chương 38: Từ miệng Giang Gia Kính chẳng bao giờ thốt ra được lời dễ nghe

Bộ phim 'Hạ Khấp' chính thức khởi quay vào cuối tháng Hai năm đó.

Đây là một phim thần tượng lấy đề tài thanh xuân và mối tình đơn phương — nửa đầu diễn ra trong khuôn viên trường, nửa sau chuyển sang thành thị, mang đầy hơi thở dịu dàng, ngọt ngào và xao xuyến của mùa hè.

Khi xem danh sách diễn viên, Lâm Kiều mới phát hiện đây chẳng khác nào "bàn tiệc người quen".

Nam chính là Tôn Tuyết Huân, nam phụ là Từ Khê, còn vai nam ba là tân binh Trần Đảo — em họ của Trần Ngạn, người bạn chí cốt của Giang Gia Kính. Anh còn nhắn cô, bảo "thuận tiện" chỉ dẫn cậu ta một chút.

Phim quay ở Bắc Kinh và Thanh Đảo.

Sau khi xuống máy bay, đoàn diễn viên cùng đạo diễn và nhà sản xuất có một buổi tiệc thân mật. Khi ra về, Lâm Kiều và Tôn Tuyết Huân tình cờ cùng đứng chờ xe trước cửa nhà hàng. Không hiểu anh ta nổi hứng gì, bất ngờ nghiêng người qua hỏi: "Ngày mai cùng ăn tối riêng nhé?"

Cô dứt khoát đáp: "Tôi còn phải xem kịch bản."

Anh ta khựng lại một giây, rồi vẫn cố nài: "Đừng vậy, dù sao cũng là người cũ mà."

Chính câu đó khiến Lâm Kiều hoàn toàn mất đi chút kiên nhẫn cuối cùng để giữ phép lịch sự.

Cô cười lạnh: "Tôn Tuyết Huân, tôi không có thói quen ôn chuyện với bạn trai cũ. Giờ tôi có thể bình thản nói chuyện với anh, chỉ vì anh là nam chính trong phim mới của tôi. Chẳng lẽ đến chút thể diện cuối cùng anh cũng không cần nữa sao?"

Tôn Tuyết Huân thoáng sững người, rồi gượng cười, nụ cười ấy mang theo chút cay đắng: "Anh biết em tính tình mạnh mẽ. Anh chỉ nghĩ, em không chặn anh thì có nghĩa là vẫn còn coi anh là bạn."

Lâm Kiều bình thản, không dao động chút nào: "Tôi vốn không có thói quen xoá WeChat. Càng ghét ai, tôi càng muốn giữ lại. Tôi nhỏ nhen lắm, chỉ muốn để các người nhìn xem sau này tôi sống tốt thế nào, thành công ra sao."

Anh im bặt, không biết nên đáp gì.

Tưởng rằng cuộc nói chuyện kết thúc ở đó, ai ngờ vừa ngồi lên xe về khách sạn, cô đã nhận được tin nhắn WeChat từ anh ta: [Em vẫn còn giận chuyện năm đó đúng không? Là anh đã làm tổn thương em quá sâu. Xin lỗi.]

Lâm Kiều lập tức nổi điên, đập chân xuống sàn xe, buông ra một tràng chửi thề.

Anh ta trước đây không hề như vậy — sao giờ lại trở thành kiểu người tự cho mình là trung tâm, vừa đáng ghét vừa ướt át phiền phức đến thế?!

Cô hít sâu, cắn răng gõ nhanh tin nhắn đáp lại: [Đến bao giờ anh mới hiểu việc tôi muốn sống tốt hơn anh không có nghĩa là tôi vẫn còn tình cảm? Lẽ nào tôi phải hy vọng mình sống tệ hơn sao? Oán hận, tiếc nuối, vương vấn — đều không có! Nếu việc tôi không xoá WeChat khiến anh khó chịu, thì yên tâm, đợi quay xong phim tôi sẽ lập tức chặn anh. Đừng trả lời.]

Gửi xong, cô mới cảm thấy hả lòng.

Vừa định bỏ điện thoại vào túi thì lại có cuộc gọi đến — là Từ Khê.

"Alo." Cô lên tiếng trước.

"Đang trên đường à?" Giọng Từ Khê mang chút vui vẻ.

"Ừ, có chuyện gì?"

"Tôi cũng vừa lên xe." Cậu nói.

Cô cảm thấy có gì đó mờ ám, quả nhiên, giây sau cậu cười đầy ẩn ý, nói thẳng không vòng vo: "Chị nói xem, sao cứ trùng hợp thế nhỉ. Lần trước tôi nghe Hạ Mỹ Đạt với Đồng Tuyết Nhi nói xấu chị, giờ lại nghe được chị nói chuyện với Tôn Tuyết Huân ngay trước cửa nhà hàng."

Lâm Kiều thoáng khựng lại, rà lại trong đầu cuộc đối thoại khi nãy, thấy cũng chẳng có gì quá lố nên chỉ xoa trán, hỏi: "Rồi sao?"

"Vậy anh ta là chồng cũ của chị hả?" Từ Khê bật cười.

Quả nhiên, cậu chỉ nghe được nửa đầu câu chuyện.

Nhưng cậu không ngốc, nghe mấy câu đã đoán ra phần nào mối quan hệ của họ.

Lâm Kiều khẽ cong môi, thấy chẳng cần giải thích thêm, nói qua loa: "Ít hóng chuyện lại đi, tôi cúp đây."

Câu đó gần như là ngầm thừa nhận, nhưng cũng thể hiện rõ cô không muốn nói thêm. Từ Khê hiểu ý, cười nhẹ: "Được rồi, vậy chúc chị ngủ ngon nhé."Những ngày đầu vào đoàn, mọi thứ vẫn theo trình tự quen thuộc: chụp poster định hình nhân vật rồi đọc kịch bản nhóm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!