"Trong thời gian phim phát sóng, tham gia vài show tạp kỹ thì không sao, nhưng về sau hạn chế nhận chương trình thực tế. Tính cách của cô ấy không hợp kiểu công việc đó." Giang Gia Kính chậm rãi nói.
Triệu Đế gật đầu: "Tôi đã tính đến chuyện này rồi, anh yên tâm. Diễn viên phải giữ được cảm giác bí ẩn, chúng tôi sẽ không để cô ấy lộ diện quá mức đâu."
"À đúng rồi, dạo này bên X có nhãn hàng mì ăn liền đang liên hệ với tôi, tôi đang cân nhắc có nên nhận không." Lý Sướng hỏi Triệu Đế.
Triệu Đế lập tức lắc đầu: "Những nữ minh tinh khác thì chụp quảng cáo nước hoa, socola, mỹ phẩm... còn cô ấy lại đi chụp mì gói?"
"Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy nên mới đem ra bàn bạc với chị." Lý Sướng đáp.
"Đáng tiếc thật, em lại rất thích ăn hãng đó!" Lâm Kiều từ trong gương nhìn sang, cười nói, "Đây là thương hiệu quốc dân lâu năm mà, gói sốt siêu cay, em cực kỳ mê!"
Lý Sướng bật cười: "Nhưng chuyện này không hợp với kế hoạch thương vụ của chúng ta."
Thực ra Lâm Kiều cũng từng nghĩ tới. Quảng cáo đại chúng, kiểu như kem đánh răng, băng vệ sinh, nước giải khát... trong tài nguyên thương mại cũng rất quan trọng, tượng trưng cho độ phổ cập.
Thế nhưng cô hiểu rõ đội ngũ đang muốn xây dựng cho mình hình tượng cao cấp, nên không dám tự ý quyết định, chỉ thở dài: "Cho nên mới tiếc đó mà."
"Cô chỉ biết nghĩ đến ăn thôi, bây giờ nặng bao nhiêu rồi?" Giang Gia Kính đi tới, ngồi xuống cạnh cô.
Lâm Kiều suy nghĩ một chút mới đáp: "Anh vừa nhắc tôi mới nhớ ra, hình như tôi lâu rồi chưa cân."
Triệu Đế nghe vậy vội nhắc nhở: "Tháng sau em vào đoàn rồi, phải chú ý quản lý ngoại hình. Năm nay em 27 tuổi, mà trong phim có một nửa thời gian em phải diễn vai nữ sinh 17, trạng thái không tốt thì lên sóng sẽ bị mắng cho coi."
Lâm Kiều gật đầu: "Em biết rồi."
Trong lòng cô nghĩ, trên đời này chắc chẳng ai còn nghiêm khắc với bản thân hơn cô nữa.
Nhắc đến bộ phim thần tượng kia, Lâm Kiều chợt nhớ ra: "Bộ này em có thể dùng giọng gốc thật sao?"
Triệu Đế gật đầu: "Còn chuẩn bị cho em một bài OST nữa cơ."
Chuyện này vốn là tin tốt, nhưng Lâm Kiều nghe xong khóe miệng lại giật giật, nuốt khan một cái rồi mới nói: "Ồ, được thôi."
Giang Gia Kính nhìn cô thật sâu nhưng không lên tiếng.Trang điểm, làm tóc và chụp hình xong thì đã khuya. Khi Lâm Kiều về đến nhà, đồng hồ chỉ hơn mười hai rưỡi. Cô vừa đói đến hoa mắt, vừa mệt mỏi rã rời, bao nhiêu ngọt ngào từng hứa với Giang Gia Kính đều bị vứt ra sau đầu.
Nhưng anh thì vẫn nhớ rất rõ.
Quan hệ giữa hai người chưa bao giờ là anh thương tiếc hay nhường nhịn cô. Vừa bước vào cửa, anh lập tức từ phía sau ôm chặt lấy, cằm tì lên vai, hôn lên tai và má cô.
Lâm Kiều mệt đến mức ngã ra là ngủ ngay, làm gì chịu theo ý anh. Cô đành tìm cách thỏa hiệp: "Để em đi tắm trước, anh nấu cho em tô mì, em sẽ cho anh."
Một câu nói thôi, toàn bộ hứng thú của Giang Gia Kính tắt ngúm. Cả người anh cứng lại, rồi bất chợt đè cô lên tường, ánh mắt sắc lạnh, nghiến răng nói: "Biết đẩy đưa mới là tình thú, nhưng được nước lấn tới thì chẳng còn hay ho gì."
Lâm Kiều chỉ có thể giả vờ nghiêm túc, mặt mày chính khí: "Anh trai tốt, em lấy vai diễn sắp tới của mình ra thề, em không lừa anh đâu."
Giang Gia Kính không trả lời. Anh chẳng tin người như cô sẽ tin vào thề thốt hay nguyền rủa. Anh chỉ ngẩng mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh buốt như dao cứa, khiến cô rùng mình run sợ.
Trong lúc cô còn đang xoay chuyển ý nghĩ, anh đã mạnh mẽ cúi xuống hôn. Nụ hôn dồn dập, chỉ vài giây sau, anh lại cố tình cắn mạnh môi cô.
Lâm Kiều đau đến hít một hơi bật kêu thành tiếng. Anh buông ra, cười lạnh: "Tôi chỉ tin em lần cuối. Tốt nhất hãy nghĩ kỹ xem hậu quả của việc lừa dối tôi sẽ thế nào."
Lâm Kiều thừa hiểu trót vướng vào con người này thì chẳng thể sống yên. Trong lòng cô thầm chửi rủa anh không biết bao nhiêu lần, rồi mới nhấc chân đi về phía phòng ngủ.
Đi chưa được hai bước, anh bỗng gọi: "Em có chắc mình muốn ăn mì không?"
Ý ngầm: Không sợ béo à?
Cô chẳng thèm quay đầu: "Tất cả tại chị Sướng nhắc tới hợp đồng quảng cáo, giờ em chỉ thèm một miếng thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!