Chương 33: Đồ vô tâm, không nhớ đến tôi sao?

Bộ 'Thiên Hạ' mang đến cho Lâm Kiều một bài học quý giá: khi đứng giữa những mối quan hệ chằng chịt trong một đoàn phim lớn, phải biết tiến thoái đúng mực. Còn 'Loạn Hồng Phi Hoa' lại cho cô một tình bạn chân thành.

Đây có lẽ là bộ phim khiến Lâm Kiều vui vẻ nhất từ trước đến giờ. Tạ Chi Khôn giống như một người anh trai, còn Đinh Khả lại như chị gái, họ thường quan tâm, che chở, mang đến cho cô kinh nghiệm và sự giúp đỡ hữu ích.

Lăng Hiển vốn là một người rất hướng nội, ban đầu không có cảnh quay thì cứ thích chui vào xe nghỉ ngơi, chỉ khi cần quay hậu trường mới chịu ra trò chuyện cùng mọi người. Nhưng sau này thân thiết hơn, giữa trời nóng nực phải quay trái mùa, anh còn chủ động phát nước sả cho cả đoàn.

Lâm Kiều cũng dần quen với các chuyên viên hóa trang. Những chủ đề trước đây không tiện nói, sau này đã có thể thoải mái tám chuyện.

Ví như Trần Giai Tĩnh là nữ diễn viên thích ép vai phụ phải nhường tạo hình nhất; hay bạn học cũ Tống Vũ Vi của Lâm Kiều nổi tiếng khó chịu mỗi khi ngủ dậy, nếu không được nghỉ ngơi ngon giấc thì ai nấy đều phải nhìn sắc mặt cô ta mà sống.

Giới nam diễn viên cũng chẳng thiếu người khó hầu hạ.

Lâm Kiều không ngờ lại nghe thấy cái tên Tôn Tuyết Huân. Thợ trang điểm nhắc ngay đến anh ta đầu tiên, bảo anh ta khó chiều đến không tưởng, tâm trạng không tốt thì hay nổi nóng, từng mắng trợ lý chải tóc đến bật khóc không biết bao lần, thậm chí còn từng tát thẳng mặt trợ lý trước đám đông.

Lâm Kiều nghe vậy thì không khỏi há hốc miệng. Trong ấn tượng của cô, Tôn Tuyết Huân vốn là người rất hiền hòa. Chẳng lẽ giới giải trí đúng là một vạc nhuộm lớn, một khi bước vào rồi thì khó lòng giữ được bản tâm?

Phòng hóa trang chính là nơi dễ nghe được bí mật nhất, nhưng ra khỏi cánh cửa ấy, tất cả chỉ còn là chuyện cười vui vẻ.

'Loạn Hồng Phi Hoa' quay hơn sáu tháng, từ tháng Tư đến tháng Mười Một, trải dài từ mùa xuân sang mùa đông, phải chịu đựng cả khoảng thời gian nắng nóng gay gắt.

Lâm Kiều vừa vui vừa cực. Cảnh treo dây cáp của cô rất nhiều, ngày nào cũng đau lưng mỏi vai, mồ hôi ướt đẫm.

Ngày 18 tháng 8 là sinh nhật cô.

Hôm ấy cũng chẳng khác gì thường ngày, sáng ra trường quay, đến tối mịt mới được nghỉ.

Điểm khác biệt duy nhất là đoàn làm phim mua bánh kem và hoa tươi chúc mừng cô, náo nhiệt vui vẻ. Lâm Kiều để cảm ơn còn đặc biệt đặt trà chanh mời mọi người giải nhiệt.

Hôm đó cảnh quay thuận lợi, lúc mặt trời lặn thì cô kết thúc công việc, trở về xe nghỉ thay đồ, chuẩn bị tối đi ăn cùng nhóm bạn trong đoàn.

Cũng đúng lúc ấy, trên đường quay về, Chu Tình nhắc đến Giang Gia Kính, hỏi: "Lần trước sinh nhật Đinh Khả, sếp cô ấy còn đích thân đến Hoành đ**m chúc mừng. Không biết sếp Giang có động tĩnh gì không, quan hệ của chị với anh ấy như vậy, ít ra cũng phải có quà chứ?"

Lâm Kiều nghe vậy liền chậm bước. Cô không rõ Chu Tình và mọi người nghĩ thế nào về mối quan hệ của cô với Giang Gia Kính, nhưng chắc chắn là họ cho rằng cả hai thân mật hơn mối quan hệ sếp – nhân viên bình thường.

Lâm Kiều chỉ muốn bật cười.

Cô nhớ lại lần trước mình mở miệng đòi quà, bị anh mỉa mai không thương tiếc, liền khẽ hừ: "Chị còn chẳng mơ mộng hão huyền thì em lại bắt đầu mơ rồi. Chị nói cho em biết, Tình Tình, đừng bao giờ kỳ vọng gì ở đàn ông, nhất là loại đàn ông như Giang Gia Kính."

"Sếp Giang thì sao nào, vừa nhiều tiền vừa đẹp trai, quá tuyệt còn gì." Chu Tình thật thà đáp.

Lâm Kiều giả bộ buồn nôn: "Anh ta ấy à, Giang 'bóc lột', keo kiệt có tiếng, đã bao giờ rộng rãi chưa? Anh ta đúng là một —"

Tất cả âm thanh dừng lại đúng lúc đó. Đồng thời, bước chân của Lâm Kiều trước cửa xe nghỉ cũng khựng lại.

Cô sững người nhìn phía trước, miệng há ra nhưng không phát được tiếng nào. Mãi đến khi bị Chu Tình ở sau lưng thúc nhẹ vào eo, cô mới lấy hết can đảm, gượng cười hỏi: "Anh đến đây từ bao giờ vậy?"

Rồi cô vội bước vào xe, Chu Tình cũng khéo léo lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Khuôn mặt Giang Gia Kính đen kịt như than, đứng đó không nói một lời, chỉ chăm chăm nhìn cô.

Trong lòng Lâm Kiều có chút chột dạ, ho khan một tiếng, rồi dang tay xoay một vòng, cười nói: "Anh chưa từng thấy tạo hình mới của em đúng không, nhìn xem, thế nào, đẹp chứ?"

Hôm đó cô mặc váy lụa màu xanh, sắc váy thanh khiết, nơi vạt áo thêu những đóa mẫu đơn lộng lẫy bằng kim tuyến bạc vàng. Lớp voan mỏng tầng tầng lớp lớp khẽ bay theo động tác của cô, như gió nhẹ lướt qua trời quang đãng, mẫu đơn dưới nền trời xanh thẫm nở rộ kiêu hãnh.

Lớp trang điểm của cô cũng rất đặc biệt, giữa mi tâm điểm một bông hoa tím, khóe mắt khảm một dải hạt châu nhỏ li ti, vừa sinh động vừa tinh xảo.

Giang Gia Kính vốn là kẻ trọng thị giác.

Cơn giận trong lòng anh lập tức nguôi đi quá nửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!