Hôm sau, Lâm Kiều lại ngủ đến tận trưa, lúc mở mắt ra đã hơn mười hai giờ. Cô ngáp dài một cái, vừa bước ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi cơm thơm phức. Ra ngoài nhìn, liền thấy Giang Gia Kính đang ngồi bên bàn dùng bữa.
"Anh không đi làm sao?" Cô biết anh lúc nào cũng bận trăm công nghìn việc.
"Ngủ quên mất, ăn xong rồi đi." Anh quay đầu nhìn cô một cái, rồi nói thêm: "Em cũng ăn đi."
Lâm Kiều đưa tay xoa mái tóc rối bù, gật đầu đồng ý, vào phòng rửa mặt. Vừa quay lưng đi, khóe môi cô đã nhịn không nổi mà cong lên.
Cái người còn tự nhận mình sung sức lắm, tối qua quả thật giằng co đến tận trời sáng, nhưng chẳng phải cuối cùng cũng ngủ quá giờ rồi sao? Vừa rồi cô còn thấp thoáng thấy quầng thâm dưới mắt anh nữa kìa.
Rửa mặt xong, Lâm Kiều tiện thể cân thử. Kết quả lại tăng lên hai lạng so với hôm qua!
Rõ ràng hôm qua cô chỉ ăn hai bữa salad rau, lại còn "vận động kịch liệt" cả đêm, sao vẫn tăng cân chứ? Đúng là bi kịch nhân gian!
Ra bàn ăn ngồi xuống, hôm nay bác Lưu chuẩn bị tôm hùm sống muối đen, bò xào ớt xanh, bánh ngô trứng, đậu phụ trộn.
Thấy cô cứ mãi không động đũa, Giang Gia Kính mở lời: "Đều là món ít calo, em ăn bình thường một bữa sẽ không béo đâu."
"Đúng là đồ ác quỷ." Ý chí của Lâm Kiều vốn đã lung lay, mà anh còn ở đây dụ dỗ, khiến cô oán trách: "Tối qua anh còn soi em nhai mỗi miếng cơm bao nhiêu lần, hôm nay lại bắt em ăn?"
Giang Gia Kính lập tức đáp: "Này, oan cho anh quá. Ăn hay không thì tùy em, đói bụng đâu phải anh."
Cô ôm cái bụng lép kẹp, cảm giác đói như đàn sói đang gặm nhấm từng chút ý chí.
Mấy lời anh nói đêm qua ít nhiều cũng khiến lòng cô dịu đi. Khi không có ai chống lưng, con người ta mới phải dè dặt từng bước; còn khi có người nâng đỡ, sao lại không thể thoải mái một chút?
Lần đầu tiên cô nghĩ: đã kẹt cân thế này, chi bằng ăn luôn một bữa "cheat day" cho thoải mái.
Cuối cùng Lâm Kiều cũng cầm lấy đôi đũa.
Thấy vậy, Giang Gia Kính liền mở nắp nồi cơm, mùi thơm bốc lên ngào ngạt. Anh cầm bát, hỏi: "Xới cho em mấy muôi?"
"Nửa muôi thôi!" Cô đáp ngay không nghĩ ngợi.
Anh khẽ lắc tay, muôi cơm đầy vừa múc liền bị đổ ngược lại nồi. Nhìn thấy cảnh đó, cô lập tức hối hận: "Thôi thôi, múc đầy cho em đi!"
Ánh mắt anh như muốn hỏi: Em chắc chứ?
Lâm Kiều gật đầu như trống bỏi: "Em là người do dự sao? Đã ăn thì phải ăn cho đã, dù sao cũng chỉ một bữa, em không muốn chịu ấm ức."
Anh nhướn mày, giọng nói thản nhiên: "Được thôi, miễn cô Lâm vui là được."
h*m m**n đâu phải như vòi nước, vặn van là tắt. Nó giống như dòng lũ dâng tràn, khi đã phá vỡ đê điều thì khó mà ngăn cản.
Kết quả Lâm Kiều ăn liền hai bát cơm đầy, thêm bao nhiêu món không đếm xuể. Đặt bát đũa xuống bàn, cô ngả người ra ghế, thở ra một tiếng khoan khoái. Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài bao lâu. Cảm giác no nê rốt cuộc không thắng nổi khao khát thành công. Chẳng mấy chốc, nỗi bi thương đã dâng lên.
Tự trách và hối hận như đám mây đen che khuất bầu trời trong, khiến cô căm ghét bản thân đến cực điểm. Chỉ vài giây sau, ánh mắt đã sắc như tẩm độc. Cô đột ngột đứng dậy, bước nhanh về phòng ngủ.
Đúng lúc Giang Gia Kính đang tưới hoa chuông trên bàn, thấy hành động lạ của cô, anh thoáng suy nghĩ rồi lập tức đi theo.
Chưa đến cửa phòng đã nghe tiếng nôn khan.
Anh chợt hiểu ra. Xông vào, quả nhiên thấy cô đang cúi đầu bên bồn cầu, tự nhấn tay vào cổ họng.
Cảnh tượng ấy quá chói mắt, anh cau mày, cảm giác như có cỏ dại mọc đầy siết chặt lấy tim. Anh không nói một lời, túm lấy tóc cô, xoay mạnh vai cô lại: "Em điên rồi à?!"
Gương mặt Lâm Kiều đỏ bừng vì nôn, nước mắt đầm đìa.
Anh nghiến răng, giọng tuy không to nhưng dồn nén từng chữ, dồn dập: "Em điên rồi phải không? Tôi hỏi em, em có điên không hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!