Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, người phụ nữ trước mắt đã khiến anh liên tục kinh ngạc.
Giang Gia Kính chăm chú quan sát Lâm Kiều.
Qua thật lâu sau, anh mới hứng thú mở miệng hỏi: "Ví dụ như thế nào?"
"Tôi nhất định sẽ nổi tiếng rực rỡ cho ngài thấy." Lâm Kiều nói.
"Nhưng ở chỗ tôi đâu có thiếu những nghệ sĩ vốn đã nổi đình nổi đám rồi." Giang Gia Kính thong dong đáp.
Trong lòng Lâm Kiều nén chặt một hơi, lập tức trả lời: "Nhưng tôi sẽ còn nổi hơn tất cả bọn họ."
"Ha." Giang Gia Kính thực sự bật cười.
Không đoán nổi ý anh, Lâm Kiều lại nhấn mạnh một lần nữa: "Chỉ cần ngài đưa cho tôi một cánh tay."
Giang Gia Kính im lặng rất lâu, sau đó mới ra hiệu cho Kỳ Sơn và Hạ Trạch Nghĩa ra ngoài. Trước khi rời đi, Hạ Trạch Nghĩa còn nhìn cô đầy khó hiểu, không biết phải chăng vận rủi mới khiến mình gặp phải vị "cô nương không biết trời cao đất dày" này, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng, cúi mặt rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người. Giang Gia Kính ngả vào ghế, hai chân dài vắt chéo, dáng điệu nhàn nhã, chậm rãi đánh giá người phụ nữ trước mặt.
Cô chẳng hề trang điểm, cũng chỉ mặc chiếc váy trắng bình thường bán đầy trong trung tâm thương mại. Thế nhưng vóc dáng lại quá đẹp, khiến mảnh vải giản đơn kia không sao che được đường nét uyển chuyển.
Đôi mắt to, đuôi mắt hơi xếch, mang ba phần giống mèo, vừa kiêu ngạo vừa linh hoạt. Chính vì không son phấn, đồng tử lại càng sáng, lóe lên nét bướng bỉnh kiêu cường.
Nhìn tổng thể, đây là một người đàn bà vừa mềm mại quyến rũ, lại chẳng hề yếu đuối, thậm chí toát lên vẻ cô độc kiêu ngạo.
Anh bất giác muốn cười – nhớ tới dáng vẻ một con mèo say rượu.
Chiều hôm đó, giữa trời nắng gắt, cô say khướt ngoài đường, còn ngang ngược đạp vào xe anh. Tưởng đâu chỉ là một đoạn vặt vãnh trong đời, chẳng bao giờ gặp lại. Nào ngờ giờ phút này, cô lại nghiêm túc đứng trước mặt, cầu anh cho một cơ hội – không, phải nói là một cơ hội sống.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Trong mắt cô có một luồng quyết liệt khó gọi tên, chỉ thấy ở kẻ đường cùng liều chết phản kháng.
Anh thấy nực cười, giễu cợt hỏi: "Đàm phán cần có vốn. Cô có gì?"
Lâm Kiều hiểu rõ, mình chẳng có vốn liếng gì ngoài gương mặt vẫn còn xem như đẹp, thân hình tạm gọi là duyên dáng, và một linh hồn chưa từng mất đi sức chịu đựng. Nhưng cô biết, chừng đó không đủ để lay động người đàn ông trước mắt.
Thấy cô im lặng, Giang Gia Kính bật cười: "Để tôi đoán xem... cô là loại người tự xưng thanh cao trong nhân gian phải không? Sao, giờ nghĩ thông rồi, chịu để mình vấy bẩn rồi à?"
Lời không dễ nghe, Lâm Kiều gắng gượng lắm mới không chau mày.
Nhưng khó nghe hơn vẫn còn ở phía sau: "Hay là... giả vờ thanh cao, thật ra chỉ là kẻ hèn nhát?"
Lâm Kiều từng nghe qua vô số lời mắng chửi cay nghiệt. So với chúng, sự độc miệng của Giang Gia Kính còn xem là văn minh. Nhưng chưa từng có ai dùng ánh mắt khinh miệt đến thế nhìn cô – như thể nhìn một thứ rác rưởi.
Cô muốn nhắm mắt, hoặc cúi đầu, tránh đi cái nhìn ấy. Nhưng cuối cùng, cô vẫn chọn đối diện, không để mình trở thành kẻ đào ngũ.
Có lẽ sau cuộc xung đột với Giang Vinh Tiên, tâm trạng Giang Gia Kính tối nay vốn chẳng tốt. Đúng lúc cô lại đưa đầu tới, thành chỗ cho anh trút giận. Cô càng im lặng, anh lại càng muốn đả kích. Anh khẽ lắc đầu, lộ vẻ tiếc nuối: " ô Lâm, sao không nói nữa?"
Cô vẫn nhìn anh.
Anh mỉm cười: "Muốn sống kiểu Phật, nhưng chẳng đủ dứt bỏ. Muốn tranh sự nghiệp, lại chẳng có đủ dã tính."
Một câu phán xét lạnh lùng.
Rồi lại tiếp: "Cho dù thần tiên đến đây cũng chẳng thể cứu vãn sự nghiệp của cô."
Anh làm sao có thể bình thản mà buông từng lời nhọn sắc đến thế?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!