"Này, cho tôi mượn chút tiền, trong vòng hai tiếng tôi sẽ trả lại."
Người ta luôn nghĩ viễn cảnh sẽ tốt đẹp, nhưng thực tế thì thường tệ hại.
Ý nghĩ của Lâm Kiều ngay lập tức vỡ vụn khi Đồng Tuyết Nhi đứng trước mặt cô.
Cô hỏi: "Cô không mở thanh toán điện tử sao?"
Nghe giọng điệu trong cuộc gọi vừa rồi, Lâm Kiều đoán ngay ra: người này đi ra đường mà không mang tiền. Cô thật sự thấy khó hiểu, thời buổi này ai mà chẳng có một chiếc điện thoại để trả tiền?
"Cái túi của tôi bị trợ lý mang đi rồi, thẻ ngân hàng, tiền mặt, cả chiếc điện thoại có liên kết thanh toán cũng nằm trong đó. Mà giờ cô ấy đã đến ga phía Nam Bắc Kinh chuẩn bị về nhà bằng tàu cao tốc." Đồng Tuyết Nhi kể lại, vẫn giữ vẻ kiêu ngạo, cố nén hết yếu mềm trong lòng.
Lâm Kiều lười khách sáo, "phì" một tiếng bật cười.
Hạ Trạch Nghĩa cũng cười theo, còn cố tình nói thêm: "Tôi cứ tưởng cô sẽ không bao giờ mở miệng nhờ Lâm Kiều nhà tôi đấy. Xem ra lăn lộn chốn giang hồ, nhiều bạn vẫn hơn nhiều thù, đúng không?"
Đồng Tuyết Nhi đã đủ mất mặt, nghe vậy tai đỏ bừng, giơ tay chỉ vào Hạ Trạch Nghĩa, yếu ớt mà cứng giọng: "Tôi hỏi mượn tiền anh, không phải cô ta."
"Thôi đi." Lâm Kiều "bốp" một tiếng gạt tay cô ta xuống, thu lại nụ cười, giọng nói dửng dưng: "Anh ấy là người của tôi. Tôi không cho anh ấy trả tiền cho cô thì cô nói thế nào cũng vô ích."
Ánh mắt Đồng Tuyết Nhi vụt tối, đôi má phồng lên, mọi lời đều nghẹn lại nơi cổ họng.
Lâm Kiều liếc cô ta một cái nhạt nhẽo: "Đừng ra vẻ cao ngạo nữa. Cô rất ngốc. Người có mặt ở đây ai cũng nhận ra cô đang bối rối, lúng túng, chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống."
"Cô..."
"Tôi sẽ cho cô mượn tiền." Lâm Kiều khẽ nhếch môi, "Nhưng từ nay về sau, gặp tôi đừng như chuột thấy mèo nữa. ân oán trước kia coi như đã hết từ ngày quay xong."
Đồng Tuyết Nhi sững người.
Cô không ngờ sau khi bị chế giễu một trận, Lâm Kiều lại nói một câu tháo bỏ nút thắt trong lòng mình.
Đó là lần đầu tiên, cô không mang chút ghen ghét nào nhìn người phụ nữ trước mặt. Thực ra, từ hồi quay phim ở Hoành đ**m, cô đã nhiều lần thầm khâm phục: Lâm Kiều rất kiên cường, lại đầy sức hút.
Mà lý do hôm nay cô chủ động tới vay tiền, chẳng qua là nhân cơ hội để bước ra một bước mà trước nay vẫn ngần ngại, sợ hãi.
"Cô cần bao nhiêu?"
Giọng Lâm Kiều kéo cô về thực tại.
"15 tệ."
"Hả..." Lâm Kiều lại bật cười. Đường đường là một nữ minh tinh, ngay cả 15 tệ cũng không có.
Cô quét mã thanh toán, nói với ông chủ: "Bữa này tôi trả. Vừa rồi cô ấy lỡ lời, ông đừng để bụng."
Rõ ràng là bù lỗi, vậy mà nhìn sang Đồng Tuyết Nhi vẫn còn ngơ ngác đứng đó.
Lâm Kiều nhíu mày: "Không xin lỗi à?"
Đồng Tuyết Nhi khó hiểu: "Cô đã trả tiền rồi, tôi đâu có ăn quỵt, xin lỗi cái gì?"
"..." Lâm Kiều thật sự muốn chửi thề.
May mà ông chủ quán dễ tính, cười xòa: "Không sao, không sao, cô gái này thẳng tính thôi."
Lâm Kiều cười với ông, rồi liếc Đồng Tuyết Nhi một cái sắc bén mới chịu thu ánh mắt lại.
Đồng Tuyết Nhi tới sớm, bát mì của cô đã được mang ra, trong khi mì của Lâm Kiều và Hạ Trạch Nghĩa mới bắt đầu nấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!