Chương 27: Giang Gia Kính, anh dạy tôi đi

Giang Gia Kính mang theo cơn giận ngút trời mà xoay người bỏ đi.

Lâm Kiều bị mắng đến ngẩn ngơ, mãi sau mới sực nhớ ra, cô vốn được anh đưa tới đây. Nếu anh bỏ mặc mà đi, cô còn biết làm sao quay lại căn phòng kia?

Cô siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào thịt.

Suốt một khoảng thời gian rất dài, cô chỉ đứng lặng nơi đó, không dám bước vào, cũng chẳng dám rời đi.

Tim bị dao cắt cũng chẳng hơn gì thế này.

Lần đầu tiên cô nhận ra, niềm vui suốt những ngày qua chỉ là bong bóng xà phòng.

Những gì anh cho, chỉ cần khẽ động ngón tay liền có thể thu về.

Cô vẫn chưa kịp mọc đủ đôi cánh, còn cách xa lắm với hình dáng mà bản thân từng mơ tưởng.

Không rõ đã trôi qua bao lâu, Hạ Giang Vũ đi ra, tay xách theo túi của Lâm Kiều.

Lâm Kiều không khóc, nhưng đôi mắt đỏ hoe, khẽ mấp máy môi, giọng rất nhỏ: "Anh ấy đâu rồi?"

"Đạp cửa, cầm lấy điện thoại với chìa khóa xe rồi quay đầu bỏ đi. Không biết nổi điên cái gì." Ánh mắt Hạ Giang Vũ bình thản, giơ lên chiếc túi LV đỏ chót của cô, "Tôi nghĩ tối nay cô phải đau đầu rồi."

Lâm Kiều vươn tay muốn nhận lại túi, nhưng lại phát hiện bàn tay mình đang run rẩy.

Hạ Giang Vũ trông thấy hết, anh bước lên, treo chiếc túi vào cổ tay cô.

Anh vừa định quay đi thì bị cô gọi giật lại, nghe cô nói từng chữ rõ ràng: "Đưa tôi về đi."

Hạ Giang Vũ thoáng kinh ngạc, anh xoay người lại, chỉ thấy ánh mắt cô kiên định, cố kìm run rẩy mà nói: "Bây giờ tôi thế này không thể tự bắt xe. Đưa tôi về đi."

Yêu cầu vô lý như vậy, Hạ Giang Vũ hoàn toàn có thể từ chối. Nhưng anh vẫn gật đầu.

Đường tuy không xa, song đủ để Lâm Kiều bình tĩnh trở lại.

Khi xe dừng lại, cô tháo dây an toàn, nói lời cảm ơn: "Tôi sẽ nhớ sự giúp đỡ của anh hôm nay."

Không phải lời cảm tạ thông thường, nhưng đã đủ sức nặng.

Cô lập tức xuống xe, nhưng ngay khoảnh khắc khép cửa cô lại đứng sững bốn năm giây, rồi mới bước vào trong khu nhà.

Khi về đến nhà, cơn mưa lớn đã khiến Lâm Kiều ướt sũng, thảm hại đến cực điểm.

Cô vội vã đá văng giày, chân trần đi thẳng đến phòng ngủ của Giang Gia Kính.

Không thấy anh.

Cô lại đi tìm khắp nơi, nhưng chẳng đâu có bóng dáng anh cả.

Trong nhà không hề lưu lại dấu vết gì cho thấy anh từng trở về.

Cô dựa vào tường, nặng nề ngã ngồi xuống sàn, ngẩn ngơ một lúc rồi mới lấy điện thoại, gọi cho Triệu Đế: "Em chọc Giang Gia Kính nổi giận rồi. Có ảnh hưởng đến công việc sau này của em không?"

Triệu Đế len lén đi ra hành lang, hỏi: "Chọc kiểu gì mà chọc giận?"

Lâm Kiều nói ngắn gọn, kể lại chuyện vừa rồi.

Triệu Đế tức đến nghẹn thở: "Em điên rồi sao? Cho dù trong lòng nghĩ vậy, cũng không nên nói thẳng ra! Em không hiểu đàn ông, chẳng lẽ cũng không hiểu lòng người sao?"

Con người có thể làm điều xấu, nhưng tuyệt đối không chịu nổi việc bị vạch trần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!