"Chuyện đó thì không cần."
Trong lòng Giang Gia Kính khẽ rùng mình, ánh mắt vẫn điềm nhiên dán vào bàn bài, vừa nói vừa nhả khói trắng: "Tôi đưa cô ấy đến đây không phải để làm trò tiêu khiển cho các người. Cô ấy còn chưa ngồi xuống, mà anh đã nhăm nhe rồi, có phải sốt ruột quá không?"
Giang Gia Kính không ngờ hôm nay Tạ Bân Long cũng có mặt.
Vốn anh là kiểu người lười đôi co, mà Tạ Bân Long lại nổi danh là kẻ khó nhằn trong giới, giữa hai người trước nay chẳng mấy giao tình. Anh lặng lẽ liếc nhìn Tống Viễn, trong căn phòng này, e chỉ có Tống Viễn thích gây náo nhiệt mới rước hạng người này tới.
Khuôn mặt Giang Gia Kính không hề có lấy một nụ cười. Anh dùng tay đang kẹp xì gà khẽ kéo váy Lâm Kiều: "Còn không mau ngồi xuống đây. Cứ đứng sau lưng A Tống, người ngoài nhìn vào lại tưởng là anh ta dẫn cô đến, chẳng khác nào làm nền cho hắn."
Lâm Kiều biết anh đang giúp mình gỡ rối, tự tin thêm vài phần, hất tay Tạ Bân Long đang đặt trên người cô ra, chẳng buồn liếc lấy một cái, rồi thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Giang Gia Kính.
Người có mặt hôm nay, ai nấy đều có thân phận, địa vị hoặc gia sản.
Dù chẳng phải quân tử, họ cũng tuyệt đối không phải hạng côn đồ; mà dẫu có là côn đồ, cũng sẽ không giở trò cưỡng ép ở nơi này.
Tạ Bân Long nhìn bên ngoài thô kệch như phú hộ mới nổi, nhưng thực chất cũng nhiều toan tính. Hắn nghe hiểu lời Giang Gia Kính, song vẫn muốn trước khi chịu rút lui thì kiếm chút lợi, bèn cười nói: "Tôi biết là anh chẳng nỡ, nhưng đã đưa người đến, chúng tôi cũng chỉ muốn làm quen thôi. Biết đâu sau này còn có dự án hợp tác thì sao."
Ánh mắt Giang Gia Kính thoáng trầm xuống. Anh biết rõ tên này chỉ đang che tai bịt mắt, thực ra thấy tính tình lạnh lùng, khó nắm bắt của Lâm Kiều thú vị nên mới để tâm, lấy cớ dự án làm bình phong.
Tạ Bân Long lại nói: "Sao hả sếp Giang, chút thể diện này anh cũng không nể sao?"
Trong lòng Giang Gia Kính chỉ khinh khỉnh nghĩ: "Anh cũng xứng chắc?"
Nhưng ngoài mặt anh vẫn không lộ chút cảm xúc.
Anh biết người này sinh ra đã ngậm chìa khoá vàng, từ nhỏ quen được người ta tâng bốc, đã quen với việc không đạt mục đích thì không buông. Hơn nữa, dẫu có là kẻ bất tài, thì cái họ "Tạ" kia cũng là bảng hiệu vàng
Anh ngẩng mắt lên, không để lộ vẻ chán ghét, chỉ thản nhiên lên tiếng: "Được rồi, bớt than vãn đi. Chẳng lẽ không biết tôi ghét nhất là có người than thở bên cạnh khi tôi đang đánh bài, nghe chẳng khác nào quỷ sa ma nhập vậy. Anh mau đi hát đi, đợi xong một ván, tôi sẽ để Lâm Kiều kính rượu anh."
Giang Gia Kính vừa dứt lời, Tạ Bân Long mới lưu luyến liếc Lâm Kiều thêm một cái, rồi trở về chỗ ngồi.
Lâm Kiều đưa mắt nhìn Giang Gia Kính, ngầm siết chặt lòng bàn tay, như có điều suy nghĩ.
Ngay sau khi Tạ Bân Long đi, Tống Viễn liền bắt chuyện: "Lâm Kiều, tên cô nghe hay thật, là chữ nào vậy?"
Trong bốn người ngồi đánh bài, ngoài Giang Gia Kính và Tống Viễn, còn có một người khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, ngón áp út đeo nhẫn, mọi người gọi là "Anh Ngạn".
Người còn lại thì Lâm Kiều không xa lạ – chính là Hạ Giang Vũ, anh trai của Hạ Trạch Nghĩa.
Nghe Tống Viễn hỏi thế, Trần Ngạn liếc hắn một cái, cười nhạt: "Mấy trò ong bướm trong bụng cậu ai ngồi đây chẳng rõ. Nếu muốn xin liên lạc thì cứ nói thẳng, đừng để đánh xong một vòng mới mở miệng. Tính tôi nóng nảy, sợ không nhịn nổi mà nhấc quân bài ném vào mặt cậu."
Trần Ngạn vốn lớn tuổi, khí thế nghiêm nghị, không cần nổi giận cũng đủ khiến người khác e dè. Tống Viễn nghe xong liền né tránh ánh mắt, đưa tay gãi đầu cười: "Tôi nào phải loại quanh co lòng vòng. Chẳng qua muốn Lâm Kiều thêm tôi vào WeChat, gửi tên qua thì tôi tự biết là chữ nào thôi."
Nói rồi, hắn đưa điện thoại cho Lâm Kiều: "Cô nể mặt quét mã của tôi nhé?"
Lâm Kiều theo phản xạ nhìn sang Giang Gia Kính.
Anh chậm rãi rít thuốc, mắt dán vào quân bài Hạ Giang Vũ vừa đánh ra, không có ý can thiệp.
Cô mím môi, lại nhìn về chiếc mã QR trên bàn, khẽ nhếch môi, nở nụ cười rực rỡ: "Được thôi."
Lâm Kiều quyết định nhanh chóng, vừa quét mã vừa nửa đùa nửa thật: "Sếp Tống, ngài không để ý việc tôi cười đó chứ? Nếu ngài cũng khó chịu như sếp Tạ vừa rồi, thì tôi sẽ thôi không cười nữa."
Tống Viễn sững lại bởi sự lanh lợi và đáng yêu của cô, rồi bật cười sảng khoái: "Đừng để ý đến hắn. Hắn là kiểu thích bị hành hạ, ai mà chẳng thích ngắm mỹ nhân cười."
Lâm Kiều nghe vậy liền mỉm cười càng tươi.
Cô nhanh chóng thêm WeChat của Tống Viễn rồi gửi tên mình qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!