Lâm Kiều hiểu trong một tập đoàn lớn, sau lưng còn vô số công ty con, chẳng khác nào một vương triều với các chư hầu. Tuy đều phải thần phục thiên tử, nhưng sau cánh cửa đóng kín, ai nấy đều có luật lệ riêng.
Giống như lần Cao Phù Đồng gây chuyện, khi phim mới của cô ấy công bố, vì sao lại có thể ầm ĩ đến mức leo thẳng hotsearch, khó coi như thế?
Chẳng qua cũng chỉ là phe phái tranh đấu. Lâm Kiều sớm đã đoán được bảy tám phần.
Cô chợt nhớ đến hôm say rượu gọi cho anh, anh vừa chắc nịch trào phúng: "Lâm Kiều, em chẳng là cái gì cả", lại kiêu ngạo buông một câu: "Về phần đội ngũ của em, tôi thật chẳng cần giải thích dụng ý của mình".
Lời lẽ chua cay, nhưng từng việc anh đều đã tính sẵn cho cô. Một khi đã nói sẽ nâng đỡ, anh chưa từng thất hứa.
Anh không hèn hạ đến mức đem chuyện liên quan đến vận mệnh của một người ra làm trò đùa.
Trước kia không nói cho cô, vì anh chẳng cần phải giải thích. Giờ thì lại thẳng thắn, đơn giản vì cũng chẳng còn lý do để giấu.
Vốn dĩ chưa bao giờ cần giấu. Chỉ là hôm nay tình cờ chạm tới đề tài này mà thôi.
Trong lòng Lâm Kiều vừa buồn cười vừa bất lực, người đàn ông này, quả thật đáng bị mắng.
Cô gạt bỏ hết suy nghĩ lộn xộn, cong môi: "Thế bây giờ anh nói ra, là muốn tôi cảm ơn anh, hay muốn tôi cúi đầu xin lỗi, nói một câu 'Xin lỗi sếp Giang, đều là do tôi có mắt như mù, trách nhầm anh rồi, xin anh đại nhân đại lượng, đừng chấp tiểu nhân nhé'... sao?"
Hàng mi Giang Gia Kính khẽ rung. Một thoáng mới kịp phản ứng, nhận ra cô lại đang châm chọc. Trong mắt lướt qua chút bất đắc dĩ, kế đó, anh thản nhiên đảo mắt nhìn cô từ đầu đến chân.
Cô chống tay trên giường, cặp mông dưới lớp váy da càng thêm căng đầy, vòng eo lắc lư, mềm mại đến mức như một vòng tay cũng ôm trọn.
Quả nhiên, hai người này dù giây trước có bàn đến chuyện bầu cử tổng thống Mỹ, thì giây sau cũng có thể lạc sang chuyện tình ái.
"Em đừng được đằng chân lân đằng đầu, còn ngồi đây đấu võ mồm với tôi." Giang Gia Kính khẽ hừ, "Dù sao tôi cũng xem như tri âm tri kỷ của em. Từng ấy tiền đổ vào, cây tiền nhỏ này bao giờ mới hóa thành đại thụ, cho tôi một vụ mùa bội thu?"
Lời của anh toàn là châm chọc, chẳng chút tình ý. Lâm Kiều vốn định thuận miệng đáp: "Anh yên tâm, đã nói thì nhất định tôi sẽ làm được."
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, anh đã đưa một tay ôm lấy eo cô, kéo vào trong lòng, tay kia giữ gáy, nghiêng đầu cúi xuống hôn.
Trong thoáng chốc, cô hiểu ra ngay người đàn ông thâm hiểm này vừa mở miệng nói những câu kia đã tính sẵn tư thế thuận tiện nhất để kéo cô về bên mình.
Cô bật cười, vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn càng nồng cháy.
Ngọn lửa vừa châm liền bùng lên không dứt. Ngay cả lúc cởi áo, môi cũng không rời nhau, những câu chữ vì thế chỉ còn là những mảnh vụn đứt quãng.
Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: "Để tôi thử xem, tưới thêm chút nước, bón thêm ít phân cho cây tiền nhỏ, liệu có hiệu quả hơn ném bạc vào không?"
Trái tim cô đập rộn ràng. Anh lại cười, chặn lấy bàn tay đang muốn kéo khóa váy: "Không. Tôi thích em mặc thế này, rất đẹp..."Nhờ "liều thuốc ngủ" mang tên Giang Gia Kính, Lâm Kiều có được một giấc thật sâu.
Nhưng hễ ngủ say thế nào cũng bị tiếng chuông điện thoại phá ngang. Trong mơ màng, cô lần tay tìm di động, vội tắt cái nhạc chuông tiếng chó sủa chói tai. "Alo?"
Âm tiết vừa thốt ra, cô lại ngáp dài, nước mắt lưng tròng rơi lã chã. Vội đưa tay quệt đi, nghĩ bụng chắc mình lúc này xấu xí vô cùng.
"Lâm Kiều, em đang ngủ đấy à?"
Bảy chữ, lại như bảy hồi chuông cảnh tỉnh, làm cô bật dậy khỏi giường.
"Chị Khả?" Lâm Kiều lập tức nhận ra giọng Đinh Khả. Ý thức chợt tỉnh táo, cô vội bình tĩnh lại, lễ phép hỏi: "Chị có chuyện gì tìm tôi sao?"
"Thế này, phim mới của Loạn Hồng Phi Hoa, nữ phụ trước kia gặp trục trặc, tôi thấy em khá hợp. Nếu lịch em còn trống, có muốn tới thử vai không?" Bên kia còn vọng lại tiếng võ sư hướng dẫn động tác cho diễn viên.
Một cuộc gọi từ Đinh Khả đã là bất ngờ lớn, nghe xong lời mời, Lâm Kiều càng mừng như mở cờ trong bụng.
Cúp máy, cô vội gọi cho Triệu Đế. Chị ấy lúc đó còn đang bận đưa con đi viện tiêm thuốc. Nghe xong liền nói: "Đây là chuyện tốt. Nhưng trong tay chị còn một kịch bản khác... thôi nào, đừng khóc..."
Vừa dỗ con, chị ấy vừa nói thêm: "Chi tiết để mai gặp rồi bàn, giờ nói không rõ đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!