Chương 24: Như kẻ trộm vụng về tìm chút ngọt ngào

Ngày đầu tiên trở về Bắc Kinh, Hạ Trạch Nghĩa đứng ra tổ chức cho Lâm Kiều một buổi tiệc nhỏ mừng đóng máy, địa điểm ở một clubhouse tại quận Triều Dương.

Lâm Kiều về đến Ngự Kim Đài thì trời đã tối.

Trong nhà dĩ nhiên không có Giang Gia Kính, chỉ có bác Lưu đang dọn dẹp tủ lạnh. Cô đặt hành lý xuống, vào phòng tắm trang điểm sơ, thay bộ đồ khác rồi vội vã ra ngoài.

Trước khi đi còn dặn: "Con không ăn ở nhà đâu, buổi tối đừng để phần cơm cho con nhé."

Quán bar nằm trên tầng 29. Thang máy càng lên cao, âm nhạc dần thấm vào khoang kín như thủy triều, đến khi cửa mở ra, âm lượng như nổ tung trong tai, ánh sáng rực rỡ xoay vần, nhạc heavy metal chấn động cả không gian.

Khi Lâm Kiều bước vào khu ghế sofa, nhạc đã chuyển sang bài 'Six Feet Under' của Billie Eilish.

Mọi người đang cười nói rôm rả, cụng ly liên tục. Chu Tình và Lý Gia Thụy đều trang điểm rất xinh: một người tinh nghịch, một người trong trẻo.

Ngược lại, Mộ Dung ăn mặc đơn giản, chỉ tô chút son rồi vội đến, uống mấy ly đã lem nửa màu môi.

Triệu Đế vắng mặt vì con nhỏ lại ốm, nhưng quà thì đã gửi tới.

Lâm Kiều bỏ túi xách vào ghế, cởi áo khoác vắt lên, cúi xuống mở hộp quà trên bàn: một chiếc vòng tay Qeelin, sợi xích đơn giản với chiếc hồ lô đỏ nhỏ xinh.

Chu Tình thấy vậy liền rút túi giấy ra, cười tươi: "Chị à, bọn em không có nhiều tiền, nhưng vẫn muốn tặng chị món gì thật xứng đáng. Cả ba bàn nhau mãi mới chọn chiếc váy này."

Đó là một chiếc váy hồng của Vivienne Westwood.

Dáng váy thanh thoát, mềm mại, toát lên vẻ dịu dàng ngọt ngào.

Giá trị của váy gần bằng chiếc vòng tay Triệu Đế tặng. Lâm Kiều vốn mặt dày, nhưng lần này cũng thấy ngượng, vội nói: "Các em đừng tặng chị nữa, chị còn chưa từng tặng gì cho mấy đứa, sao lại để các em tốn kém vậy chứ."

Lý Gia Thụy và Chu Tình một tung một hứng: "Không sao, lần đầu tiên chị đóng vai nữ chính mà, đáng để chúc mừng chứ! Đến phim thứ hai thì bọn em không mua đâu."

Mộ Dung đến muộn, chỉ phụ họa theo. Lâm Kiều đành cười mà nhận, rồi quay sang đá chân Hạ Trạch Nghĩa: "Mọi người đều tặng quà cho tôi rồi, còn anh?"

Hạ Trạch Nghĩa bị đá đau đến méo mặt, ôm lấy bắp chân kêu: "Tôi mời tiệc không tính à?"

Lâm Kiều không thèm đáp, chỉ đưa tay giơ ngón giữa về phía anh.

Hạ Trạch Nghĩa lập tức nổi khùng, chửi bới ầm ĩ, hai người cãi nhau chan chát, chẳng ai chịu nhường. Nếu không sợ mất mặt, chắc đã lao vào giật tóc nhau rồi.

Cuối cùng, cả hai uống ừng ực vài ly, coi như giảng hòa trong im lặng.

Đến nửa đêm, mọi người đều gục trên sofa, chỉ còn Lâm Kiều tỉnh táo.

Tửu lượng của cô vốn kém, lần trước say mềm bị Giang Gia Kính "vớt xác" còn ám ảnh đến giờ. Nay đã khác xưa, lại đang trên đường nổi tiếng, càng không thể để xảy ra vết nhơ. Vì vậy suốt buổi dù vui đến đâu cô cũng chỉ nhấp nửa ly bia.

Nhìn cả đám người say lăn lóc, cô bật cười đến run vai, vừa cười vừa đi thanh toán, ai ngờ được báo Hạ Trạch Nghĩa đã trả trước.

Cô quay lại nhìn người đàn ông đang ngủ lăn quay, chỉ biết thở dài.

Quay về sofa, cô dặn Mộ Dung còn lơ mơ tỉnh: "Ba đứa thuê phòng trên lầu nghỉ đi, khuya thế này say xỉn về nhà không an toàn đâu."

Mộ Dung gật gù, mí mắt díp lại.

Hai người dìu Chu Tình và Lý Gia Thụy, gọi thêm nhân viên phụ đỡ Hạ Trạch Nghĩa, đưa cả bọn về phòng khách sạn.

Vừa ra cửa, phục vụ gọi giật lại: "Xin lỗi, có ai bỏ quên đồ không?"

Trong tay anh ta là một túi mua sắm YSL.

Lâm Kiều ngẩn ra, vô thức nhìn Hạ Trạch Nghĩa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!